Chỉ có thể nói lượng cơm hộp này chia đầy đủ quá, mà người bán cơm hộp lại hơi thành thật quá mà thôi.
Để tránh lãng phí, Khương Song Linh còn ăn tới mức no căng bụng. Một người lớn là cô lại cộng thêm hai đứa nhỏ phải ăn ước chừng nửa giờ mới giải quyết xong cơm chiều, trong khi đó người đàn ông bên cạnh cô kia, anh chỉ tốn vài phút thời gian, đã giải quyết sạch sẽ hai hộp cơm.
Sau đó anh còn lạnh nhạt nhướng mày nhìn ba người chậm chạp ngồi đó đánh vật với một hộp cơm.
May mắn lúc ấy sắc trời đã tối rồi, ánh đèn cũng mờ ảo, bằng không cái nhìn của đối phương sẽ khiến người ta cảm giác như có kim chích sau lưng.
Bởi vậy, kể cả nhóc con ngang bướng Tề Việt kia cũng thành thành thật thật cúi đầu ăn cơm mà không nói lời nào. Nhóc con ngang bướng đó còn vậy, càng đừng nói tới Khương Triệt da mặt mỏng kia.
Cuối cùng hai đứa nhỏ đều ăn xong chén cơm nhỏ của chúng, chỉ còn lại một mình Khương Song Linh vẫn còn từ từ xử lý phần cơm của cô.
Không có cách nào khác, ai bảo đồ ăn trong chén của cô là nhiều nhất, mà sức ăn của cô lại không lớn.
Đã vậy, ở thời buổi này không được lãng phí đồ ăn, kiểu gì cô cũng phải ăn hết sạch. Lại thêm từ xưa tới nay cô vẫn có thói quen nhai kỹ nuốt chậm nữa…
Và như thế, sau khi hai đứa nhỏ đều ăn xong, ánh mắt kia càng ngày càng trở nên buốt lạnh.
Khương Song Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Tề Hành, vừa lúc chạm phải ánh mắt của anh.
—— đó là hàn quang lãnh đạo đang đốc thúc người làm công.
Đó là người nào đó ghét bỏ vì cô ăn quá chậm.
Khương Song Linh hít một hơi thật sâu, cô nghĩ thầm loại trình độ lạnh lùng này tính là gì chứ, còn không ảnh hưởng tới bàn tay cầm bút của tôi đâu, tôi vẫn đủ bình tĩnh để tiện tay vẽ cho anh xem một cái hình tròn hoàn hảo, bảo đảm không run tay chút nào.
Vì thế cô cúi đầu, tiếp tục ung dung nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát một chút, sẽ thấy bàn tay cầm hộp cơm của cô không tránh khỏi đang run lên nhè nhẹ.
Miễn cưỡng chống đỡ được hơn nửa giờ, Khương Song Linh cũng thành thành thật thật ăn xong cơm của mình.
Cô đưa trả hộp cơm không cho Tề Hành, còn mình ngồi tại chỗ uống nước mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ.
Cô ôm em trai co rụt lại gần cửa sổ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tề Hành liếc mắt nhìn người phụ nữ sắp sửa dán người vào vách thùng xe, sau đó anh quay đầu nhìn về phía lưng ghế đằng trước, tiếp theo đôi mắt lạnh lùng đi khép lại, còn làn môi mỏng kia nhẹ nhàng mím một cái.
Một lát sau, trong bóng đêm yên tĩnh, Khương Song Linh cảm giác có một thứ gì đó rất ấm áp đến gần mình, còn nhét vào tay cô một cái gì đó nữa.
Là một vật thể hơi cưng cứng.
Cô tò mò cúi đầu mở lòng bàn tay ra, phát hiện trong tay mình là một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Ngay lập tức, cô có chút kinh ngạc quay đầu nhìn sang, lại vừa lúc bắt gặp một bên sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đối phương đã nhắm mắt, trên khuôn mặt ấy chẳng có chút biểu cảm nào, dường như chuyện vừa rồi là cô đang nằm mơ vậy.
Vậy cứ coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra đi.
Khương Song Linh lại một lần nữa ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, cô lột lớp giấy gói kẹo trong tay.
Trong bóng đêm, cả thùng xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, bởi vậy thanh âm sột soạt của giấy gói kẹo vang lên.
Kẹo sữa thỏ trắng được cô ngậm trong miệng đang từ từ tan chảy tản ra mùi sữa thơm mát, Khương Song Linh lại quay đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Thời gian bọn họ đến địa điểm kia là 9 giờ sáng ngày mai.
Cũng có nghĩa là bọn họ chỉ cần ở trong toa xe lửa này một buổi tối nữa thôi.