Ninh Hương rời khỏi bãi sông không lập tức đi về nhà mà là đón gió sông đi loanh quanh mấy chỗ khác, gió bên hồ mát lạnh, mát mẻ hơn so với ngồi ở nhà nhiều.
Bây giờ mặc dù đã là mùa thu nhưng khí hậu của huyện Vu không có “mùa thu”, hết nóng sẽ đến mùa đông luôn.Đi dạo một vòng đến khi trời tối hẳn, Ninh Hương mới quay về nhà.Về đến nhà tắm rửa xong thuận tiện giặt quần áo, xong xuôi mọi việc liền vào phòng nằm ngủ.Ninh Lan chưa ngủ say, trong bóng tối nhỏ giọng mở miệng nói chuyện với Ninh Hương, “Chị, hay chị nói với em rốt cuộc là chuyện gì đi?”Ninh Hương nhắm mắt trong bóng tối, giọng nói có chút khó chịu: “Nói cái gì?”Ninh Lan đáp: “Uất ức trong lòng chị đó.”Nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn đôi chút, cứ để mãi trong lòng như vậy, chỉ sợ sẽ nhịn ra bệnh mất.Mặc dù lúc này cô cùng Ninh Lan là chị em tốt thật lòng chân thành với nhau, Ninh Hương vẫn không kể về ước muốn và tâm trạng của cô như cũ, cô xoay người quay lưng lại với Ninh Lan, lại khó chịu nói một câu: “Không có gì muốn nói hết.”Ninh Lan bị từ chối nghẹn một lúc lâu cũng không hỏi nhiều nữa.* * *Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Ninh Hương ngủ không hề an ổn.
Qua khe cửa sổ có ánh trăng lọt vào, cô yên tĩnh nhìn hoa cỏ được thêu trên màn, đấy là tay nghề của cô đời trước, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện của đời trước.Ngủ muộn, sáng hôm sau dậy càng muộn hơn.
Những người khác trong nhà đều dậy sớm, ăn sáng xong, Ninh Lan, Ninh Ba, Ninh Dương cùng nhau đi học, Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất làm việc, lúc này đang là vụ mùa mùa thu, trong đội rất bận rộn.Ninh Hương không đi học cũng không đi làm, tự mình cầm bát múc một thìa cơm, rót nước sôi để nguội ngâm một chút xong ăn cùng dưa chua củ cải khô lót bụng.
Ăn cơm xong rửa bát cho cả nhà, xong liền ra ngoài làm chuyện của mình.Qua mấy ngày nữa là Trung Thu, cô định đi lên thị trấn gửi điện tín cho người chồng trên danh nghĩa đó của cô Giang Kiến Hải, để anh ta lúc Trung Thu quay về một chuyến.
Cô không muốn đợi nốt chút thời gian còn lại đến cuối năm nữa, không muốn gặp thêm rắc rối trong nửa ít năm còn lại này, cô bây giờ phải ly hôn.Trong lòng nghĩ xong như vậy, Ninh Hương đeo cái cặp cũ đã tời cả mép ra cửa, đến bên sông ngẩng đầu nhìn xem, dự định xin ngồi thuyền xuôi gió của người khác lên thị trấn.Thời đại này, cả một vùng xung quanh Huyện Vu, từ thôn đến trấn, từ trấn đến tỉnh không có nhiều đường đi như sau này, ra ngoài đi lên Tỉnh hầu như đều dựa cả vào thuyền.
Ninh Hương cũng nghĩ muốn tự đi bộ lên thị trấn, nhưng sợ không tìm thấy đường, một ngày cũng không đến được thị trấn.Ở bên bờ sông đợi một lát, đang lúc Ninh Hương thất thần vò dây đeo cặp sách vàng đột nhiên nghe được giọng nói: “Muốn ra ngoài?”Ninh Hương hồi thần nhìn lại, là Lâm Kiến Đông - Đội trưởng của đội bọn họ, đang đong đưa thuyền đến trước mặt cô.
Cô khách sáo cười lên, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Muốn đến thị trấn giải quyết chút chuyện, Đội trưởng anh đang đi đâu vậy?”Lâm Kiến Đông là một Đội trưởng rất nhiệt tình, từ sau khi làm Đội trưởng Đội sản xuất luôn tuân thủ nguyên tắc “vì dân phục vụ”, một lòng lo cho cuộc sống và hạnh phúc của các xã viên.Anh cười một cái nói: “Khéo quá, anh cũng lên Thị Trấn giải quyết công chuyện, lên đây đi.”Ninh Hương không khách sáo với anh, khi anh chèo thuyền đến cạnh bờ liền đi lên thuyền ngồi xuống.Hai người đều cùng lớn lên trong một đội, chơi cùng nhau đến lúc mười tuổi nên không cho là xa lạ.
Tối qua còn ngồi bờ sông nói chuyện mấy câu, giờ đây cũng không cảm thấy quá xa cách.
Có chuyện để nói, dù sao lúc nhỏ cũng chơi với nhau.Cuộc đời con người, chắc là khoảng thời gian thơ ấu là vô lo vô nghĩ nhất.
Ninh Hương đã sống một đời, có rất nhiều chuyện lúc nhỏ đã không còn nhớ rõ.
Nghe Lâm Kiến Đông dù là chuyện lớn hay nhỏ đều kể lại lần nữa, cô nghe mà không nhịn được vui vẻ, lâu lâu lại hì hì.Lâm Kiến Đông từ tối hôm qua gặp được Ninh Hương đã cảm thấy trên người cô bao phủ một tầng u ám.
Bây giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy, giống như mặt trời ló rạng đánh tan bóng tối trong mắt cô, làm đôi mắt cô sáng bừng lên, vậy là anh lại nói càng hay say..