Đầu Lưu Mỹ Vân đội một cái mũ lôi phong, áo khoác quân đội che phủ cực kỳ kín kẽ, trên tay còn mang theo một đôi găng tay quân dụng, dù là như vậy, cô cũng lạnh đến nỗi không nhịn được mà run rẩy.
"Mỹ Vân, hai chúng ta mỗi người một nửa." Tống Hồng Anh chia một nửa cái khăn quàng cổ màu đỏ thẫm của mình cho cô, lúc đến đây, hai người cũng choàng như vậy mà đến.
"Hay là thôi đi?" Lưu Mỹ Vân thấy cô ấy cũng rất lạnh, nếu nhận thì ngại lắm.
"Tại sao đột nhiên cậu lại khách sáo với mình?" Tống Hồng Anh nhíu mày, hờn dỗi nói: "Cậu không cần, vậy mình cũng không choàng nữa!"
Nói rồi, cô ấy cởi cái khăn quàng cổ màu đỏ xuống.
"Cậu đừng như thế." Lưu Mỹ Vân nhanh chóng ngăn cản, lưu loát quấn nửa cái khăn quàng cổ còn lại lên cổ mình, chỉ lộ ra một đôi mắt: "Hai ta cùng nhau choàng."
"Vậy mới đúng chứ!" Tống Hồng Anh nhếch miệng, đuôi lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
"Mỹ Vân, đôi mắt của cậu đẹp quá."
Tống Hồng Anh nhìn thấy đôi mắt to và sáng của Lưu Mỹ Vân, thì sinh lòng hâm mộ, nhất là còn được khăn quàng cổ đỏ làm nền như thế, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Đúng đó, nếu như mắt của mình có thể to hơn một chút thì tốt rồi." Cô gái ngồi đối diện hai người cũng nhìn Lưu Mỹ Vân bằng vẻ mặt ghen tị.
Lưu Mỹ Vân khiêm tốn vài câu, lại khen bọn họ một lần cho có qua có lại, trong xe lập tức tràn ngập tiếng cười, giống như ngay cả gió lạnh cũng chẳng phải thấu xương.
"Các cậu nhìn kìa, đó có phải là Tần Tiểu Nguyệt và đối tượng của cô ấy không?"
Không biết là ai hô lên một câu như thế, mấy cô gái đều thần bí xúm lại cùng nhau víu lên viền xe tải xem thử chuyện gì.
Lưu Mỹ Vân nghe thấy cái tên Tần Tiểu Nguyệt này, theo phản xạ có điều kiện nhìn sang.
Chỉ thấy bên ngoài nơi đóng quân, Tần Tiểu Nguyệt và một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang đứng cùng nhau, hai người đang nói chuyện gì đó, Tần Tiểu Nguyệt đỏ mặt, nụ cười tươi đẹp.
Người sáng tỏ vừa nhìn là biết Tần Tiểu Nguyệt thích người ta.
"Mình đã nói Tần Tiểu Nguyệt bình thường hay viết thư cho đối tượng của cô ấy mà các cậu còn không tin, một tháng cũng phải gửi tận mấy bức." Trong xe có một cô gái ở cùng ký túc xá với Tần Tiểu Nguyệt, nói với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
"Đối tượng của cô ấy trông đẹp trai thật đấy." Có người phụ họa nói.
Lưu Mỹ Vân nhìn thoáng qua, đúng là thế thật, người đàn ông này vẻ ngoài thanh tú, thân hình thẳng tắp, làn da trắng trẻo, vẻ ngoài như vậy ở đời sau cũng có thể khiến thẩm mỹ của giới giải trí dậy sóng một lần nữa, ở thập niêm sáu mươi, không cần nói cũng biết sẽ khiến người khác kinh ngạc đến mức nào.
Có lẽ là do ở đời sau đã từng gặp nhiều người có khuôn mặt của người nổi tiếng như thế này, nên Lưu Mỹ Vân chẳng quan tâm chút nào.
Cô lại càng thích kiểu đàn ông có ngũ quan cứng rắn, mày rậm mắt sâu, trên người luôn toả ra hơi nóng hơn.
Nghĩ đến Lục Trường Chinh, Lưu Mỹ Vân đã cảm thấy hình như cơ thể mình không còn lạnh nữa, chủ yếu là trái tim rất ấm áp.
Khi Lưu Mỹ Vân dời mắt đi, đúng lúc Trần Thanh Dương lơ đãng đưa mắt tới, thứ lọt vào tầm nhìn chính là một đôi mắt xinh đẹp dưới cái khăn quàng cổ màu đỏ, khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, đáng tiếc đôi mắt xinh đẹp kia đã biến mất, chỉ để lại một phong cảnh màu đỏ.
"Anh Thanh Dương, anh nhìn cái gì vậy?" Tần Tiểu Nguyệt có chút không vui.
"Không có gì." Trần Thanh Dương thuận miệng trả lời: "Xe sắp chạy rồi, cô nhanh chóng trở về đi."
"Vậy anh phải nhớ trả lời thư của em đó nha! Chờ em nghỉ phép sẽ trở lại thăm anh!"
Tần Tiểu Nguyệt lưu luyến không rời mà tạm biệt người đàn ông này, đi ba bước lại quay đầu một lần cuối cùng cũng lên xe tải, lập tức có người hỏi: "Tiểu Nguyệt, đó là người yêu của cô phải không?"