Giống như chỉ trong một đêm đã trở nên chín chắn hơn nhiều, nhiều đến nỗi bà không thể tưởng tượng được.
"Mỹ Vân à, con thành thật nói cho mẹ nghe trước, con ở bộ đội thật sự không có xảy ra chuyện gì chứ?" Chu Tuệ Như ngẫm nghĩ, vẫn không yên lòng.
"Mẹ." Lưu Mỹ Vân không chớp mắt dỗ dành Chu Tuệ Như: "Thật sự không xảy ra chuyện gì, chỉ là một năm nay đoàn trưởng của bọn con dạy cho con rất nhiều điều, con cũng sắp mười chín tuổi rồi, không thể giống như trước kia nữa, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không biết."
Nói thật, cả đời nguyên chủ thê thảm như vậy, ngoại trừ xui xẻo gặp phải con chó dại Tần Tiểu Nguyệt kia, cũng có liên quan rất lớn đến tính cách nhát gan ngây thơ của cô, khi bị bắt nạt thì nhường nhịn cho qua, không suy nghĩ không phản kháng, người khác nói cái gì là cái nấy, nhẫn nhục chịu đựng.
"Được được được, nếu như con có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ, không được để trong lòng." Chu Tuệ Như thấy con gái làm nũng với mình như ngày thường, mới bỏ đi lo nghĩ trong lòng, tin lời cô nói.
"Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết, rốt cuộc Bác Văn xảy ra chuyện gì?"
Lưu Mỹ Vân hỏi rõ ngọn nguồn, mặc dù trong lòng đã mơ hồ đoán được mấy phần, nhưng vẫn muốn nghe Chu Tuệ Như nói rõ ràng một chút.
"Ầy, thì là những đứa nhóc ngoài đường cứ hay bắt nạt nó, thích cởi quần áo của nó, bộ quần áo dày đã bị đám trẻ kia cởi mất rồi, nên mẹ móc bông trong quần áo của mẹ và ba con ra, đổi thành kích cỡ nó có thể mặc được, bây giờ cũng chỉ còn lại một bộ đó thôi."
"Bây giờ nó không dám ra ngoài, hôm nay mẹ thấy thời tiết trong lành, mới sai nó đến hợp tác xã ở đầu đường mua diêm, nào ngờ đi đoạn đường có mấy bước cũng gặp phải đám ranh con kia, bị tụi nó đẩy xuống vũng bùn. Trở về khóc nhè, còn nói sẽ không bao giờ ra ngoài nữa."
Chu Tuệ Như nói xong, nước mắt không tự chủ được mà lăn xuống.
Người làm cha mẹ, ai chịu nổi chuyện con mình cả ngày bị người ta bắt nạt, nhưng bọn họ không thay đổi được gì. Lúc đầu bà cũng tức giận, tới cửa tìm người ta nói lý, nhưng người ta còn táo tợn hơn, hở tí lại chụp mũ lên đầu bọn họ, cuối cùng người xui xẻo vẫn là bọn họ.
"Mẹ, không sao đâu, sau này đã có con rồi." Lưu Mỹ Vân giúp Chu Tuệ Như lau khô nước mắt trên mặt, chuyện cô vốn định qua hai ngày nữa mới nói với ba mẹ, cũng nói ra trước luôn.
"Sau khi con kết hôn phải đến bộ đội tùy quân, con định đưa Bác Văn theo cùng."
"Cái gì?" Chu Tuệ Như nhìn con gái đầy kinh ngạc, còn có chút phản ứng không kịp.
Vẻ mặt Lưu Mỹ Vân nghiêm túc, lập tức kiên nhẫn giải thích với bà: "Con thấy hoàn cảnh của gia đình chúng ta, mẹ và ba đều đã lớn tuổi rồi, hai năm nữa Bác Văn còn phải đi học, sau khi con và Trường Chinh kết hôn, định nhập tên của Bác Văn vào hộ khẩu của tụi con, đưa nó đến bộ đội đi học, trong bộ đội hoàn cảnh ổn định, mẹ và ba cũng có thể sống thoải mái hơn một chút. Bác Văn là em trai ruột của con, chỉ cần mẹ và ba đồng ý, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó."
"Đợi đã, con để mẹ bình tĩnh lại trước đã."
Chu Tuệ Như còn chưa thích ứng được chuyện con gái mình trưởng thành trong một đêm, thì đã bị những lời nói của cô làm cho kinh hãi.
Từ trước tới giờ bà chưa từng nghĩ tới, có một ngày con gái mình có thể đứng trước mặt mình như thế này, nói những chuyện hoàn toàn vượt quá độ tuổi của cô như vậy.
"Nói bậy bạ gì đó, bản thân con cũng còn là một đứa nhỏ, làm sao chăm sóc em trai con, đây không phải chuyện đơn giản như khi còn bé kêu con trông chừng nó, hơn nữa con còn chưa kết hôn, nếu như để người ta biết con mang theo em vợ tới cửa, người ta sẽ chỉ trích sau lưng chúng ta!"
Mặc dù Chu Tuệ Như thương con trai, nhưng bà cũng yêu con gái, dẫn theo em trai đi lấy chồng, có nhà chồng nào lại đồng ý. Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ con rể cho lắm, nhưng từ khi vừa vào cửa bà cũng có thể nhìn ra, hai người này đều vừa ý nhau.
Bà là người làm cha mẹ, cũng không thể vì con trai mà phá hỏng việc lớn cả đời của con gái.
"Mẹ, người khác có chê cười hay không chúng ta không cần quan tâm, sống yên ổn qua ngày là được. Bên phía Lục Trường Chinh mẹ không cần lo lắng, khi xem mắt con đã nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý, chuyện nhập hộ khẩu và đi học đều là do anh ấy chủ động nói ra."
Tất nhiên Lưu Mỹ Vân hiểu nỗi lo lắng của Chu Tuệ Như, nếu như chuyện này đổi thành những người ba mẹ hơi thiên vị một chút chắc chắn đã gật đầu đồng ý lâu rồi, nhưng ba mẹ của nguyên chủ không phải người như vậy.
"Còn về người nhà anh ấy, mẹ càng không cần lo lắng, lúc ở trên xe lửa Lục Trường Chinh đã nói với con, ông nội và cô nhỏ của anh ấy không phản đối, cả nhà bọn họ đều tham gia quân ngũ, ông nội anh ấy lại ở Kinh Thành xa xôi, con dẫn theo Bác Văn đi lấy chồng cũng không cần nhìn sắc mặt của ai, hơn nữa con cảm thấy người nhà bọn họ rất dễ chung sống."