Cô là một linh hồn hơn ba mươi tuổi, xuyên đến cơ thể của cô gái nhỏ mười tám tuổi, lại gọi một người đàn ông hơn hai mươi tuổi là anh, nói thật có chút xấu hổ.
Lục Trường Chinh sửng sốt một thoáng, lập tức mặt mày giãn ra, trịnh trọng gật đầu, hiển nhiên vô cùng hài lòng khi Lưu Mỹ Vân gọi thẳng tên mình.
Điều tiếc nuối duy nhất là anh còn muốn nghe cô gọi thêm vài tiếng nữa, thế nhưng thời gian không cho phép.
"Vậy anh đi trước đây, bữa sáng ngày mai em nói chú đừng nấu nữa, anh sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh mua bánh bao mang tới."
"Được, em thích ăn chay!"
Lưu Mỹ Vân phất tay với người ta, hai người đi ba bước quay đầu một lần, chậm trễ rất nhiều thời gian mới tiễn anh đi được.
Trong đêm tối, trái tim già nua của cô cứ như vậy mà bị một người đàn ông tuổi trẻ khuấy động đến độ đập thình thịch.
Khi trở lại căn nhà mái bằng nhỏ, Lưu Mỹ Vân nhìn thấy Lưu Vĩnh Niên ba của nguyên chủ đang nhíu mày thả bước ở cửa quay về, hiển nhiên là đang đợi mình, có lời muốn nói.
“Ba.”
Lưu Vĩnh Niên lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh sau lưng cô một cái: "Tiễn đi rồi?”
“Vâng.” Lưu Mỹ Vân gật đầu nói: “Ba, bữa sáng ngày mai không cần làm đâu, Trường Chinh mua bánh bao qua đây.”
“Thế phải tốn nhiều tiền lắm!” Lưu Vĩnh Niên nghe được phản đối theo bản năng, bánh bao chay của tiệm cơm Quốc Doanh đã tốn đồng tiền một cái, mặn thì bốn đồng, còn cần phiếu lương thực, một nhà bọn họ nhiều người như này, chỉ ăn mỗi bánh bao, sao mà ăn nổi chứ.
“Ba, ba đừng tiếc tiền, con và Trường Chinh đều còn trẻ mà, có thể kiếm tiền. Hơn nữa, trong lòng anh ấy có tính toán, ba đừng lo lắng.”
Thấy ba Lưu còn muốn càm ràm, Lưu Mỹ Vân dứt khoát cướp lời trước: "Dù mình ba không ăn, cũng phải nghĩ tới mẹ với Bác Văn chứ, ba nhìn mẹ đều đã gầy ra thế kia rồi, còn có Bác Văn đang trong thời gian phát triển cơ thể, dinh dưỡng không đủ, đến khi đó lớn lên không cao thì không nói, cơ thể còn một đống bệnh ấy chứ.”
Lưu Vĩnh Niên trầm mặc, ông cúi đầu nhíu chặt mày lại, liếc mắt một cái đã thấy cả khuôn mặt đều là vẻ mặt u sầu.
“Đều trách ba vô dụng, liên lụy đến mọi người.” Lưu Vĩnh Niên than thở một hơi, giọng nói khàn đục, cho người ta một cảm giác tang thương không thể nói thành lời.
“Ai da, ba, ba đừng nghĩ những thứ kia nữa.”
Ban đầu Lưu Mỹ Vân ở đơn vị quân đội vẫn chưa cảm nhận được. Nhưng lần này quay về, đặc biệt khi gặp ba mẹ của nguyên chủ, mới có thể đặc biệt cảm nhận được những khó khăn của thời đại này.
“Cái nhà này, ba là trụ cột, ba phải chống đỡ. Mẹ và Bác Văn đều tin tưởng ba mà. Tiền hết rồi chúng ta có thể kiếm lại, trợ cấp con gửi về nên dùng thì cứ dùng, sức khỏe suy sụp rồi thì cái gì cũng mất hết.”
“Mẹ mơ hồ, ba cũng không thể mơ hồ theo, nói cái gì phải tích của hồi môn cho con. Bây giờ là xã hội mới rồi, dù sao ba cũng là giáo viên đại học, sao mà còn hùa theo mẹ chứ. Ai quy định lấy chồng nhất định phải chuẩn bị của sính lễ đâu chứ. Nếu như sợ thấp hơn người ta một cái đầu thì chúng ta không gả nữa, cũng không cần sính lễ nữa không phải không được sao.”
“Hơn nữa bây giờ đều chú trong bình đẳng nam nữ rồi. Sau này Lục Trường Chinh là con rể của ba, ăn vài cái bánh bao của anh ấy thì có làm sao. Anh ấy còn bảo tiền trợ cấp sau khi kết hôn đều đưa cho con quản lý, vậy ba cứ coi như là con hiểu kính ba trước là được rồi.”
Lưu Mỹ Vân thầm cảm thấy may mắn kiếp trước mình làm nghề tiêu thụ, tôi luyện được tài nói chuyện, khuyên được không ít người. Cô không chỉ có thể nói liền mạch không cần dừng lại, còn có thể nói những câu rất có lý.
Lưu Vĩnh Niên là một giáo viên dạy toán, mấy chục năm làm bạn với công thức toán học, đừng nói đến bản lĩnh mồm miệng, rời khỏi toán học, ông cảm thấy đầu bản thân mình quay còn không nhanh bằng con gái.