Chuyện thêu thùa may vá cô không biết làm nhưng có miệng có tay có thể học, cứ cho không may quần áo cho Lưu Trường Chinh thì bản thân cô cũng cần mặc mà. Dù sao hiện tại cũng không cần đi làm thức đêm 996(*), thời gian dư dả rất nhiều, Lưu Mỹ Vân lại không để bụng học thêm một tay nghề.
(*) 996: 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan ca, một tuần làm 6 ngày.
Người trong lòng làm áo cho, Lục Trường Chinh nào có ý không vui, nuốt xuống một miếng bánh mì loại lớn, sự ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Từ hợp tác xã đi ra, Lục Trường Chinh đạp xe ba gác, Lưu Mỹ Vân bế Lưu Bác Văn ngồi đằng sau, khi băng qua một con ngõ nhỏ nhìn thấy vài người mặc áo bông chắp vá vải đen vẻ mặt hốt hoảng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, Lưu Mỹ Vân hơi suy nghĩ mới biết những người này là làm cái gì.
Mặc dù thời đại này đầu cơ tích trữ được quản rất nghiêm ngặt, nhưng cũng không ngăn được những người đến đường cùng mà kiếm tiền trên lưỡi dao.
Trước mắt Lưu Mỹ Vân có sổ tiết kiệm của nguyên chủ nên không quá thiếu tiền nhưng cô thiếu phiếu, phiếu gì cũng thiếu. Nếu dùng được tiền để mua phiếu trong tay bọn buôn lậu phiếu, bán đi bán lại thì chút tiền này trong tay đủ dùng trong khoảng thời gian ngắn, thời gian dài khẳng định là túng thiếu.
Dĩ nhiên tiền lương của Lưu Trường Chinh có thể nuôi sống cô, người ta đang là tiểu đoàn trưởng, tiền trợ cấp một tháng cũng hơn mấy chục tệ.
Nhưng kiếp trước từ nhỏ Lưu Mỹ Vân đều là tự mình nuôi sống mình, nếu bảo hoàn toàn dựa vào người khác thì cô dựa không nổi. Hơn nữa cô còn có gia đình nguyên chủ cần chăm sóc, nếu tất cả đều trông cậy vào tiền lương của Lục Trường Chinh tới nuôi, thế thì cô thật sự trở thành quỷ hút máu rồi. Sau khoảng thời gian dài đừng nói phía Lục Trường Chinh có than phiền hay không, thì chính bản thân cô cũng sẽ xem thường chính mình.
Cô phải tiết kiệm tiền và phiếu, nhất định phải tiết kiệm được một khoản lớn trước khi tùy quân. Nơi chuyển đến mới của Lục Trường Chinh là trên một hoang đảo, nhìn ra sao cũng thấy khó khăn, những thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị đầy đủ.
Chẳng qua bây giờ Lưu Trường Chinh còn đang ở trước mặt, cô lại vừa đến thành phố Hộ đường xá còn chưa quen thuộc, sau này làm sao cũng phải đợi được Lưu Trường Chinh quay về kinh thành cô mới có thể ra ngoài nghe ngóng.
Vừa đi ra khỏi ngõ được vài phút đường phố liền huyên náo tấp nập, Lưu Bác Văn đang ngồi trong xe ba gác có chút không thoải mái mà ôm chặt lấy Lưu Mỹ Vân, mặt mày nhăn nhó.
Có lẽ đã lâu không ra ngoài đi dạo, Lưu Mỹ Vân cảm thấy gan đứa trẻ này thật sự nhỏ, nhỏ đến mức không dám chạm mắt với người lạ.
Nhưng việc giáo dục con cái không phải chú ý phương pháp thực hiện từng bước một sao.
“Hôm nay Bác Văn thể hiện rất tốt, được thưởng một viên kẹo.” Lưu Mỹ Vân mở chiếc kẹo vừa mua từ hợp tác xã, bóc giấy gói kẹo cho vào miệng thằng nhóc.
Kẹo trái cây ngọt ngào tan chảy trong miệng, thằng nhỏ mắt sáng lên ngay lập tức lông mày cong cong nhìn Lưu Mỹ Vân, ánh mắt tràn ngập sự ỷ lại.
Lưu Bác Văn giống Lưu Mỹ Vân bảy tám phần, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài long lanh với lông mi vừa dài vừa cong, khi hai người ở cạnh nhau không ai có thể nghi ngờ mối quan hệ máu mủ của họ.
Lục Trường Chinh nhìn chằm chằm ba gác rồi quay đầu nhìn lại, vừa hay trông thấy chuyện này, không nhịn được mà hối hận: “Nếu như biết sớm buổi sáng anh nên mua nhiều túi kẹo hơn."
Sữa bột, bánh quy, bánh bao thịt đều vào bụng thằng nhỏ, ăn xong vẫn mặc kệ người như cũ.
“Ăn nhiều không tốt cho răng, lâu lâu ăn một lần là được rồi.” Lưu Mỹ Vân mỉm cười đập tan ảo tưởng tốt đẹp của anh.
Dù biết người yêu mình tìm là đẹp nhất nhưng Lục Trường Chinh vẫn bị nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Lưu Mỹ Vân làm cho hoa mắt, nhất là khi anh nghĩ đến cảnh Lưu Mỹ Vân ôm Lưu Bác Văn ngồi trên xe ba gác anh lái, cực kỳ giống hình ảnh của một nhà ba người, Lục Trường Chinh cảm thấy nhiệt huyết dâng trào trong lòng.
"Được, về sau đều nghe em!"