Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta:Sakura

Hơn bốn giờ, Hàn Thanh Tùng ở Cách Ủy Hội rót đầy bình xăng, sau đó chủ động ngồi vào xe thùng, tiếp tục để cho Lâm Lam làm tài xế.

Mọi người ở Cách Ủy Hội đều có chút không đành lòng mà nhìn, đây rốt cuộc là Hàn cục xem vợ là hán tử mà sai, hay là thế nào vậy? Cán bộ Lâm cũng quá có khả năng, chiếc xe gắn máy này đàn ông lái cũng có chút lao lực, giật giật khiến cánh tay chập choạng tê mỏi.

Không hổ là nữ anh hùng dám một mình đấu Miêu Hồng Anh!

Lâm Lam không biết rằng cô lại được coi trong rồi, lái Trường Giang 750, hít bụi đất đón ánh nắng chiều phía tây, lôi kéo chồng mình rầm rầm chạy về nhà.

Về nhà chuyện thứ nhất là đi tắm gội đầu, thay quần áo sạch sẽ, đi một chuyến như vậy, thật là sắp biến thành tượng đất rồi.

Chờ lúc Hàn Thanh Tùng đi tắm, cô cầm sọt đi ra vườn rau hái thức ăn, đang bận rộn thì Tiểu Vượng dẫn theo Vượng Vượng và Tiểu Bạch chạy về, cậu bé thổi điệu huýt sáo chăn trâu, âm thanh lưu loát mượt mà, thế nhưng cũng rất dễ nghe.

Tiểu Vượng tan học về nhà thấy cửa lớn mở ra cũng biết là mẹ ở nhà, nghe thấy cha đang ở phòng tắm tắm vòi sen, cậu bé tìm một vòng không thấy được Lâm Lam cũng biết cô đang ở vườn rau đây.

“Mẹ, hôm nay con và các bạn đá cầu đó, có thể đá hơn ba mươi lần luôn.” Trước kia cậu bé chỉ có thể đá nhiều nhất là mười mấy lần thôi.

Lâm Lam cười nói: “Lợi hại như thế sao? Chân có mỏi hay không?”

Tiểu Vượng để chân trần chạy vào vườn rau giúp Lâm Lam, “Không mỏi ạ, trước kia con đá quá cao, cho nên luôn không tìm được quả cầu. Ha ha.”

Lâm Lam sờ sờ đầu của cậu bé, hái được quả cà chua lớn nhất thì cho cậu ăn, cô lại đi qua bắt sâu. Vườn rau nhà mình không dùng thuốc, cho nên sâu và côn trùng tương đối nhiều.

Bọn nhỏ còn cố ý bắt ếch cóc cái rồi buộc chân lại để ở chỗ này, muốn để chúng giúp đỡ bắt sâu, nhưng chúng nó cũng không nhịn được, đảo mắt đã bỏ chạy đi.

Hàn Thanh Tùng xách thùng nước đi đến, ra sông xách nước tưới rau.

Lâm Lam: “Mấy ngày không mưa, hoa màu đều có chút héo rũ. Đoán chừng nếu còn không mưa nữa, bí thư chi bộ sẽ phải cho người đi gánh nước tưới.”

Tiểu Vượng gặm cà chua xong, cũng đi hỗ trợ nhổ cỏ, cậu bé cười hì hì, “Mẹ, thôn chúng ta lâu rồi không mưa, nói không chừng đã sắp mưa rồi đấy.”

“Con trai nhỏ nói chuyện là linh nhất rồi, mượn cát ngôn của con, tranh thủ mấy ngày nay có mưa là tốt nhất, để cho hoa màu giải khát.”

Lâm Lam dẫn Tiểu Vượng về nhà nấu cơm trước, “Anh Ba, bức trướng bên này hỏng rồi, lát nữa anh sửa lại một chút, không biết có phải là có con nghé chui vào hay không.”

Hàn Thanh Tùng đáp ứng, nhìn một chút rồi đi đến bờ sông bẻ một ít nhánh cây đến kẹp lại bức trướng, cành tươi cắm xuống cũng có thể sống, so với cành cây khô thì tốt hơn.

Ngày mai là đại thử (ngày nóng), khí trời nóng đến mức giống như sắp bốc cháy tới nơi, làm cho người ta có chút chịu không được, Lâm Lam quyết định thay đổi khẩu vị cho các con.

Cô lấy bột khoai lang ra làm món lương bì* (mì lạnh: một loại mì của Trung Quốc), Tiểu Vượng hỗ trợ nhóm lửa, cô nhồi sợi lương bì, làm xong để ở một bên cho bột nghỉ, sau đó cắt thành sợi có độ rộng bằng đốt ngón tay.

Dưa leo cắt sợi, rau thơm cắt vụn, tỏi băm, hành tây cắt hạt, vừng, đậu phồng rang, sau đó là cho xì dầu, tương nhà nông, muối, đường trắng, dấm, cho vào chung một tô trộn rồi để ngâm một lát, rồi cho sợi lương bì đã cắt vào. Vì để thơm hơn một chút, nấu một ít dầu ớt, trộn thêm một tô riêng cho mấy đứa nhỏ thích ăn cay.

Bởi vì khá nhiều rau, cô trộn đến một chậu lớn, sợ không đủ nên cô lại nhồi thêm bột mì để làm mì sợi, luộc qua nước sôi rồi để nguội, làm thành mì rau trộn.

Hiện tại lượng cơm ăn của bọn nhỏ khá lớn, gặp phải món ăn hợp khẩu vị thì ăn rất được, hơn nữa có Đại Vượng. Cô thấy so với Hàn Thanh Tùng thì cậu bé thật có thể ăn, thật hoài nghi con cả có một cái dạ dày không đáy, nếu không thì tại sao ăn nhiều như vậy mà trên người vẫn gầy gò không có chút sẹo lồi.

Chờ ba đứa nhỏ trở lại, Lâm Lam nói cho các con biết, “Mẹ đã mua từ điển rồi.”

Mạch Tuệ chạy vào trong nhà nâng từ điển ra, “Mẹ, mẹ thật tốt, luôn ủng hộ chúng con như vậy.”

Lâm Lam cười lên, “Bởi vì các con là con ngoan của cha mẹ.”

Nấu cơm quá nóng, trên mặt Lâm Lam đều là mồ hôi, lưng áo vải bông tay ngắn mặc trên người ướt đẫm. Mạch Tuệ nhanh chóng lấy khăn lau mồ hôi cho cô, thuận tiện giúp cô lau lưng một chút.

Đại Vượng và Nhị Vượng quét dọn sân, bưng bàn cơm ra sân vương, sau đó đi vườn rau hỗ trợ Hàn Thanh Tùng.

Chờ đến lúc người một nhà ngồi xuống ăn cơm, Lâm Lam mới cười một tiếng với Hàn Thanh Tùng ngổi đối diện, tuyên bố tin tức tốt, “Các con à, nhà chúng ta lại có một tin tức tốt.”

Bọn nhỏ lập tức ngồi thẳng, vểnh tai nghe.

Lâm Lam cười nói: “Cha các con được thăng chức rồi!”

“Cha thật tuyệt!” Mạch Tuệ và Tiểu Vượng hô lên, dẫn đầu vỗ tay bùm bùm, Nhị Vượng đuổi sát theo, Đại Vượng cũng vỗ hai cái.

Lâm Lam cầm lấy tay nhỏ bé của Tiểu Vượng, “Được rồi, dùng sức lớn như vậy làm gì, vỗ đến đau tay rồi.”

“Còn có tin tức tốt thứ hai nữa.”

“Mẹ, để cho con đoán.” Mạch Tuệ ấn cánh tay Lâm Lam ý bảo cô trước đừng nói.

Lâm Lam cười cười, để cho các con đoán.

Tiểu Vượng: “Anh ba nhỏ gửi thư.”

Lâm Lam khẽ cười, không gật đầu, Tam Vượng gửi thư là chuyện bình thường, không thể trở thành tin tức tốt thêm vào.

Mạch Tuệ: “Cha con thăng chức a . . . . .” Thời điểm cô còn đang suy nghĩ, Nhị Vượng đã cười nói: “Mẹ, có phải cha thăng chức thì sẽ đi làm trong huyện hay không?”

Mạch Tuệ được cậu bé gợi ý một chút, lập tức hiểu được, vỗ tay một cái: “Con biết rồi, cha được phân nhà ở a. Ha ha.”

Lâm Lam cười lên, “Các con thật thông minh đó.”

Tiểu Vượng: “Mẹ, vậy chúng ta phải dời qua sao?” Cậu bé có chút không nỡ đi, ở trong nhà còn tốt mà.

Lâm Lam nói: “Hiện tại thì chưa đi, năm sau anh cả, chị và anh hai sẽ tốt nghiệp sơ trung, chờ lúc các anh chị học cao trung thì chúng ta sẽ đi qua.”

Lúc này chất lượng trường học ở nông thôn và huyện thành cũng không kém nhau bao nhiêu, các con nhà cô hơn phân nửa dựa vào tự học. Hơn nữa công tác của cô cũng chưa xong, còn phải đi làm ở công xã, không thể nào ngày ngày chạy đi được.

Đại Vượng hơi thở phào nhẹ nhõm để mọi người không thể nhận ra, nếu là dọn nhà, từ trong huyện đến đây không sai biệt lắm là năm mươi dặm đường, cậu bé đi đến địa khu thì càng xa hơn.

Mạch Tuệ thật cao hứng: “Nếu là ở trong huyện có nhà ở, cha đi làm cũng dễ dàng hơn, anh Ba nhỏ trở lại cũng có chỗ nghỉ chân.”

Nhị Vượng: “Mẹ, vậy lúc nào thì chúng ta đi thu thập một chút?”

“Chờ các con nghỉ ngơi rồi đi.” Mấy đứa nhỏ bản địa không lưu hành nghỉ vào chủ nhật, căn bản có việc thì nghỉ, không có chuyện gì thì đi học, hoặc là bị thầy cô dẫn đi lao động, nói chuyện gia đình, nhớ lại khổ tư ngọt, ngày nghỉ tập trung thường là ngày mùa hoặc là thời điểm đón tết.

Đại Vượng: “Ngày mai đi đại đội công xã huấn luyện dã ngoại.”

Nói là huấn luyện dã ngoại nhưng thật ra thì chính là hỗ trợ làm việc thôi, nói cho hay là rèn luyện học sinh.

Lâm Lam: “Vậy thì ngày mai đi.” Dù sao cũng là đi làm việc cho nhà người ta, không bằng về nhà thu thập phòng ốc. Ha ha.

Ăn cơm xong, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cầm lấy từ điển học tiếng Anh, hai đứa nhỏ lúng túng phát hiện phần lớn phát âm lúc trước hai đứa nói là sai! May nhờ những người khác trong nhà không hiểu, cũng không có người chê cười, hai đứa nhìn nhau cười một tiếng, Mạch Tuệ le lưỡi.

Nhị Vượng: “Là em nhớ lầm sao? Sao em cảm thấy thầy giáo dạy không giống gì vậy?”

Mạch Tuệ: “Chúng ta cứ lấy từ điển làm chuẩn đi.”

Lâm Lam quay đầu đi xem Đại Vượng, hi vọng cậu bé và các em cùng nhau học tiếng Anh.

Đại Vượng lập tức nói với Tiểu vượng: “Đi bắt ve sầu nhé?”

Tiểu Vượng tất nhiên là hưởng ứng, “Được ạ.” Cậu bé lôi kéo tay của anh cả sung sướng thẳng bước đi.

Lâm Lam: . . . . . . . . . . . . Con cả sợ cô bắt nó học tiếng Anh nhiều bao nhiêu vậy.

Lâm Lam lấy len sợi mới mua ra, muốn tiếp tục đan áo lông. Hàn Thanh Tùng, Mạch Tuệ, Tam Vượng đều có rồi, lúc trước Tiểu Vượng còn nhỏ thì Lâm Mai đã cho cậu bé một cái lớn, còn Đại Vượng và Nhị Vượng chưa có.

Lần này bởi vì chuyện đồng hồ đeo tay, Lâm Lam dùng rất ít tem phiếu công nghiệp mua được ba cân len sợi, hơn nữa lúc trước để dành được hơn một cân, đủ để đan áo lông cho hai con trai.

Mấy lần tích góp từng tí một nên màu sắc có chút tạp, Lâm Lam mượn bút vẽ vẽ, xem xem làm sao để thiết kế cho đẹp, vừa phải dùng được hết len sợi, còn phải phối hợp màu sắc cho thật đẹp mắt mới được.

Thân thể Đại Vượng cường kiện, trên người nhiệt lượng lại cao, không thích mặc áo có cổ, đan áo cổ tròn là được, chủ thể thì dùng màu xanh sẫm.

Nhị Vượng khí chất văn tú, đặc biệt thích hợp với áo cổ tròn để lật cổ áo sơ mi ra ngoài*, Lâm Lam quyết định làm giống như người thành phố, làm cho cậu bé mấy cái cổ áo sơ mi giả để cho vào trong áo len, chủ thể dùng màu xanh đen.

Sau khi thiết kế xong thì còn phải cuộn sợi len thành cuộn trong, cô để cho Hàn Thanh Tùng hỗ trợ.

Hàn Thanh Tùng ôm một cái ghế con, lấy ra ngoài rửa sạch sẽ lau khô, rồi mang vào nhà đặt trên giường gạch. Anh nhận lấy len sợi từ trong tay Lâm Lam cầm qua treo ở trên chân ghế, rồi bắt đầu quấn len thành hình cầu.

Lâm Lam cười nói: “Anh ba thật có biện pháp, như vậy nhanh hơn.”

Cô để cho Hàn Thanh Tùng chuẩn bị thêm một cái ghế nữa, hai người làm sẽ nhanh hơn.          Hàn Thanh Tùng: “Em nghỉ ngơi đi.”

Mạch Tuệ và Nhị Vượng đã xem không sai biệt lắm, cũng đi qua, “Mẹ, để con giúp mẹ quấn.”

Lâm Lam: “Hai con làm xong bài tập rồi sao?”

Mạch Tuệ cười nói: “Ở trường học đã viết xong rồi ạ.”

Thầy giáo giao bài tập về nhà, có mấy học sinh thì chờ tan học về nhà mới làm, hai người bọn họ cũng đã viết xong lúc tan học rồi, về nhà chỉ cần xem lại sách là đủ. Về phần Đại Vượng, em trai em gái đã viết xong, cậu bé còn phí sức cái gì? Từ trước đến giờ cậu bé đều là sắp thi mới có thể cố gắng chăm chỉ, hằng ngày rèn luyện, suy nghĩ vấn đề, ngẩn người, ngủ như thế nào cũng được, dù sao  cũng không có quan hệ quá lớn với học tập.

Lâm Lam không muốn thời điểm hai đứa nhỏ đang hoạt bát thì phải ở nhà quấn len sợi cho cô, “Đi bắt ve sầu đi nào.” Ra cửa đi chơi với các bạn cùng trang lứa một chút.

Hai đứa nhỏ còn muốn hỗ trợ.

Hàn Thanh Tùng: “Đi đi.”

Hai đứa bé thấy cha lên tiếng muốn chúng đi, sao lại cảm thấy cha muốn đuổi chúng đi ra ngoài vậy? Hai người đành đến ngôi nhà thanh niên tri thức xem một chút, vừa vặn Thẩm Ngộ vừa trở về, bọn họ ở lại đó hàn huyên với Thẩm Ngộ về việc học tiếng Anh.

Lâm Lam nhìn hai đứa nhỏ giống như chạy trốn, liền nhìn Hàn Thanh Tùng một cái, “Anh Ba, anh đối xử ôn hòa với các con một chút đi.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, “Anh rất hung dữ sao?”

Lâm Lam lập tức nghiêm mặt, nhìn anh, “Anh cảm thấy như vậy có hung hay không?”

Hàn Thanh Tùng: “Em như thế nào cũng dễ nhìn cả.”

Lâm Lam thản nhiên cười, sáng chói mắt anh.

Hai người vừa nói chuyện, trên tay cũng không ngừng, cũng rất lưu loát.

Khoảng chín giờ, bọn nhỏ trở lại, Lâm Lam đã cuộn len sợi sắp xong rồi, bảo các con nhanh chóng đi rửa tay chân rồi đi ngủ. Hàn Thanh Tùng đem ghế con và len sợi mang đến gian phong phía tây, hai người cuộn xong thì đi ngủ.

Ngày hôm sau Hàn Thanh Tùng mang theo Lâm Lam đi công xã, vừa vào đại viện công xã, tất cả mọi người đều rối rít chúc mừng, “Chúc mừng Hàn cục, chúc mừng cán bộ Lâm.”

Bây giờ bọn họ thật là phục, vừa bắt đầu còn cảm thấy ghen tỵ, hiện tại không còn ghen tỵ chỉ có hâm mộ vô tận. Xem người ta đi, chuyện người khác mười năm làm không được, người ta mới mấy năm, vào thành ăn lương thực hàng hoá rồi!

Dưới cái nhìn của bọn họ, hôm nay Hàn Thanh Tùng là Phó Chủ nhiệm kiêm Phó Cục trưởng, được phân nhà ở trong thành, như vậy công việc của Lâm Lam sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết.

Ở trong thành tìm công việc, ăn lương thực hàng hoá trong thành, đây là nguyện vọng xa xỉ nhất của nông dân a!

Mà người chua xót nhất chính là Phó chủ nhiệm Dương, lúc trước còn sợ Hàn Thanh Tùng đoạt chỗ ngồi Chủ nhiệm công xã của hắn ta, sau đó Hàn Thanh Tùng không có ý đó nên mới thả lỏng. Sau lại muốn điều đi công xã Thanh Thạch, kết quả cũng chưa thành công, bây giờ Hàn Thanh Tùng người ta ngược lại được bay lên huyện rồi.

Ai, người so với người. . . . . . lão rất mất mác.

Văn kiện của Cách Ủy Hội huyện đến rất nhanh, triệt tiêu Cục công an của các công xã, đơn giản hoá chức năng của Bộ võ trang, dân binh quy cho Phó cục huyện Hàn Thanh Tùng quản lý.

Mấy ngày nữa Hàn Thanh Tùng có thể đi huyện ủy để nhận chức, muốn an bài mọi việc ở công xã Sơn Thủy. Cục công an của công xã Sơn Thủy vốn có quy mô rất nhỏ, vài con người, Hàn Thanh Tùng từ đội dân binh chọn lựa một chút. Cộng thêm hai người Phó đội trưởng La Hải Thành, Hàn Thanh Vân, phía dưới còn có khoảng tám người, căn bản đều là nửa thoát ly sản xuất. Hiện tại Cục công an triệt tiêu, những người này đều chút mê mang không biết phải làm gì.

La Hải Thành cũng là không sao cả, “Trở về đội dân binh thôi, dù sao vốn cũng là dân binh mà.”

Hàn Thanh Vân có chút mất mác, cậu là đi theo anh Ba, hiện tại anh Ba vào trong huyện, vậy cậu cũng chỉ có thể sống ở đội dân binh.

Hàn Thanh Tùng triệu tập bọn họ lại, “Cục công an rút lui, nhưng việc duy trì trị an vẫn còn cần nhân thủ.”

Dựa theo anh đoán chừng, chỉ cần Mĩ và Nga không đánh đến quốc nội thì sẽ không có chiến sự, vậy thì dân binh sẽ không có tác dụng, cuối cùng thì toàn bộ sẽ phải về nhà làm nông dân. Tình hình trước mặt, ít nhất mười năm hai mươi năm cũng không đánh nhau được, dân binh nhiều lắm là duy trì thêm hai ba năm nữa, cuối cùng toàn bộ trở về trồng trọt.

Nghe Hàn Thanh Tùng nói trị an còn cần nhân viên, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Thanh Tùng: “Cục công an Huyện muốn phái công an đặc phái viên đến công xã, chịu trách nhiệm hiệp trợ duy trì trị an, tuần tra các đại đội. Bắt đầu từ bây giờ, mọi người chính là đặc phái viên của Cục công an huyện.”

Mọi người lập tức cao hứng trở lại, hơn nữa mấy người nửa thoát ly sản xuất, vốn cho là phải về nhà rồi, không nghĩ tới thế nhưng lại trở thành đặc phái viên. Một lòng thật là từ đáy cốc lại bị ném lên trời, cao hứng đến nỗi miệng không khép lại được. Kết quả Hàn Thanh Tùng lại trực tiếp ném ra một quả bom khiến bọn họ nổ tung.

Hàn Thanh Tùng: “Thoát ly sản xuất.”

“Wow! ! !” Mấy người công an hưng phấn nhảy dựng lên, đấm đấm lẫn nhau, “Thoát ly sản xuất, anh  có nghe thấy không?”

Thoát ly sản xuất chính là trở thành công nhân viên chức chính thức a! Bao nhiêu người tha thiết ước mơ a! Bọn họ, chuyển chính thức rồi!

Mấy người công an đi đến quật ngã La Hải Thành và Hàn Thanh Vân trên mặt đất, hưng phấn xếp chồng lên nhau, “Ha ha, thoát, sản!!” (đây là chỉ thoát ly sản xuất)

Hàn Thanh Tùng: . . . . . .

Tôn Trác Văn

Nhấn Mở Bình Luận