Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Ba ngày sau, nhà mới hoàn toàn sửa xong, cả nhà thu dọn đồ đạc dời qua.

Bởi vì không có nồi và dụng cụ, lúc ăn cơm lại trở về ăn.

Buổi trưa lúc trở lại ăn cơm, cả nhà Chị dâu Hai đã vui rạo rực chuyển vào Đông Sương phòng, “Ai nha, rốt cục không cần chen chúc ở trong một cái phòng rồi.”

Thời điểm ban đầu tuổi trẻ tân hôn, quá đơn giản rồi, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng.

Thời gian sau cô liền dứt khoát mặc kệ rồi, hừ, tại sao mình phải lúng túng, để cho bọn họ lúng túng đi thôi, cuối cùng ngược lại là Anh cả Hàn và chị dâu cả chốn tránh khắp nơi,chờ bọn họ xong chuyện rồi trở về  ngủ.

Dù sao cô phát hiện hai vợ chồng Anh cả Hàn thật lâu không có sinh hoạt vợ chồng, cô còn đắc ý mừng thầm còn cố ý muốn làm ra chút động tĩnh kích thích Chị dâu cả, tìm kiếm cảm giác ưu việt đây.

Chị dâu cả lại thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm, cả người cũng dễ dàng hơn.

Thừa dịp thời điểm đám phụ nữ đang dọn bàn, Hàn Thanh Tùng đi tìm bà Hàn nói chuyện, “Mẹ, còn thiếu nồi gang, nếu không đi công xã mua một cái.”

Bà Hàn một bộ dạng nửa chết nửa sống, “Ừ, đi mua đi.”

Hàn Thanh Tùng từ bà Hàn muốn hai mươi đồng tiền đi đặt mua vật dụng.

“Cái gì?” Ánh mắt Bà Hàn lập tức trừng lên so với mắt trâu còn lớn hơn, “Ba, anh có lương tâm hay không, tôi nuôi anh lớn, ăn uống dễ dàng sao?”

Nhìn bà lại muốn bắt đầu từ kết hôn hầu hạ mẹ chồng bắt đầu nói đến, Chị dâu cả vội vàng nói: “Mẹ, dọn nhà không có nồi cũng không cách nào nấu cơm.”

“Vậy thì trở lại ăn, làm cơm cái gì? Hỏi tôi muốn tiền, tiền chỗ nào? Anh không ở nhà không biết, em trai em gái các anh còn đang đi học, trong nhà còn có mười đứa bé há mồm ăn cơm, chỗ nào cũng cần tiêu, nhà chúng ta sắp đói anh còn tới tìm tôi muốn tiền! Tiền không phải đều bị người phụ nữ kia lấy đi à? Bảo cô ta lấy ra đặt mua vật dụng đi.”

Bà hừ một tiếng, đạp cửa đi vào nhà.

Chị dâu cả cười cười với Hàn Thanh Tùng, “Mẹ đang giận đó, chỗ chị dâu có hai đồng tiền, em cầm tạm đi mua.”

Hàn Thanh Tùng lắc đầu, “Chị dâu cả thật vất vả để dành,em nghĩ biện pháp khác.”

Chị dâu cả: “Em ba này, mẹ Đại Vượng thật tiêu hết rồi sao?”

Tính thế nào cũng tiêu không hết, chính là cắn chết không giao ra.

Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với nguyên chủ, cùng với khát vọng của nguyên chủ đối với tiền, tiền một khi cầm được, tuyệt đối không nhổ ra.

Khả năng lớn nhất là cầm cho nhà mẹ đẻ, nhưng mà gần đây cô ấy căn bản không có về nhà mẹ đẻ, cho nên tiền hẳn còn trên tay.

Lúc này Lâm Lam từ bên ngoài đi vào, cô chỉ cười cười không nói.

Lâm Lam biết dọn nhà cần vật dụng, nhưng cô không thể lấy tiền ra ngoài, đây không phải là nói cho người khác biết mình có tiền sao.

Cô cũng nói cô đã tiêu hết, hơn nữa tiền kia phải chừa lúc cần tiêu.

Cô cũng không cầm.

Dù sao trở lại ăn cơm rất tốt, mùa hè không cần thiết cả ngày nổi lửa, mùa đông rồi nói sau.

Ai biết Hàn Thanh Tùng đi tìm Liễu lão bí thư chi bộ cùng Đại đội trưởng, quá trưa thì bọn họ được cho một cái nồi, mặc dù thủng hai chỗ đã hàn lại, nhưng mà thời nay nhà ai cũng không có nồi lành, đều là một cái nồi dùng nhiều năm, hỏng sẽ dùng đồ vá lại.

Trừ nồi gang, còn có người góp bát đũa cho bọn họ.

Hàn Thanh Tùng đều nhất nhất nói cám ơn.

Lâm Lam cảm khái, đây chính là địa vị a.

Nếu là cô, một cọng lông cũng không được cho.

Bà Hàn nghe nói người ta cho nồi, lập tức bảo Chị dâu cả đem nồi ở nhà đổi lại, nồi nhà họ Hàn đã cũ lắm rồi, nhiều chỗ thủng hơn.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ bỉu môi không vui, nói thầm, “Bà nội làm sao thiên vị như vậy, nhà chúng ta giống như nhặt được.”

Hàn Thanh Tùng nghe thấy liếc mắt nhìn cái nồi kia, nhưng không nói gì, chỉ bận rộn đi.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ liền đi tìm Lâm Lam tố cáo, “Mẹ, mẹ nói bà nội con sao lại thiên vị như vậy, cha có phải cũng thiên vị không? Sau này có phải có thứ tốt liền cho mẹ của cha hay không?” Cái miệng nhỏ của đứa nhỏ thỏ thẻ.

Trong lòng Lâm Lam vỗ tay nói hay, thiếu chút nữa gật đầu phụ họa, nhưng mà cô kịp thời phanh lại.

Cô cảm giác mình phải nỗ lực phân biệt, mới không bị Nhị Vượng dẫn trong khe đi. Dù sao ba đứa trẻ là bị người lớn ảnh hưởng. Kiếp trước Nhị Vượng trưởng thành miệng lưỡi trơn tru, tinh thông tính toán, ăn cơm mềm, không thể không nói là hoàn cảnh tạo nên.

Trong lòng cô thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: “Nhị Vượng, bà nội mặc dù có chỗ không đúng, nhưng cha con là con bà. Cha con có thể vì một cái nồi, khiến người ta mắng bất hiếu sao?”

“Kể cả thế, sau này chúng ta có thứ tốt bà cũng sẽ tới muốn.” Nhị Vượng tức giận bất bình, “Lấy đi chỉ để cho cô út chú út.”

Lâm Lam cũng nghĩ như vậy, cảm thấy phải cho bà Hàn một bài học, nhưng cô không thể nói như vậy với con.

Dù sao mình cũng làm mẹ, sau này cũng sẽ làm mẹ chồng, có mấy lời có thể nói với con gái không thể nói cùng con trai, đây chính là đối đãi khác nhau.

Người ai mà không ích kỷ?

Bà Hàn vì chính mình suy nghĩ, cô dĩ nhiên cũng phải vì mình suy nghĩ, ai mà không phải là song tiêu cẩu (từ ngữ in tờ nết, chỉ tán thành giá trị phán đoán hoặc hành động phù hợp với ích lợi của mình, phản đối hoặc hạn chế phán đoán hoặc hành động không phù hợp ích lợi mình; cũng đem lợi ích hoặc hành động phù hợp với mình áp đặt cho người khác, được gọi là song tiêu cẩu.)

So với trẻ con không thể đè xuống cơn giận, người lớn dù sao vẫn là tấm gương của trẻ con, nếu cô nói nhiều lời là bà nội không đúng, hiếu thuận bà nội là không đúng, vậy tương lai mấy đứa trẻ có phải cũng sẽ cảm thấy mình không cần đối tốt với mẹ hay không?

Lâm Lam không muốn như vậy!

Dĩ nhiên, ngu hiếu là không đúng, cô phải cho bọn trẻ biết.

Cô cười nói: “Đương nhiên không được! Muốn trẻ con hiếu thuận trưởng bối, đầu tiên trưởng bối phải từ ái, nếu như trưởng bối không từ, vãn bối cũng không có nghĩa vụ hiếu. Chúng ta kính già yêu trẻ, yêu là trưởng bối yêu vãn bối, yêu là trưởng bối khí khái, nếu như người già quá vô liêm sỉ, vậy chúng ta không cần khách khí! Yên tâm, mẹ có biện pháp đối phó bà.”

Cô phải cho bọn nhỏ chỗ dựa, tất cả phải tính toán kỹ càng!

Hai đứa trẻ nhìn dáng vẻ cô một bộ cao thâm khó lường, là bộ dáng cao nhân phong phạm, nhất thời rất là bội phục.

Lâm Lam lừa gạt trẻ con xong, không thể thiếu chút tâm tư thử nghĩ cái vấn đề này, nếu thật đến ngày đó, mình phải làm sao đối phó bà Hàn, phòng ngừa chu đáo chứ sao.

Xem nhiều phim cung đấu như vậy, sao có thể xem không?

Cuối cùng hai đứa trẻ còn phải tổng kết: “Cha con chuyển nghề chuyển thật tốt, không cho chúng ta tiền, cũng khiến bọn họ mò không đến!”

“Biệt quan tâm vớ vẩn rồi, sau này chúng ta nghĩ biện pháp tự mình kiếm tiền.” Lâm Lam bị bọn nhỏ chọc tức, “Mấu chốt là các con phải có tiền đồ, đi chính đạo, không thể nghĩ mấy chuyện tà môn ngoại đạo.”

Hai đứa trẻ cười nói: “Mẹ, tà môn ngoại đạo cái gì a, bọn con không có.”

Hiện tại không có, tương lai lại không ít.

“Dù sao chờ ở riêng, mẹ có thể làm chủ, hai đứa phải đi học.”

Đầu năm nay đi học muộn, ở nông thôn trẻ con chín tuổi mười tuổi đi học còn nhiều mà, dù sao công việc tốn sức thì không làm được, nhưng việc cắt cỏ trước lúc đi học và sau khi tan học cũng có thể làm. Mà trẻ con tám tuổi lại cần người trông, đi học cũng ngồi không yên, cho nên liền ở nhà đi theo chân người lớn chạy.

Nhị Vượng lập tức nói: “Con không học, anh cả con còn không đi đâu.”

Mạch Tuệ cũng nói: “Mẹ, mẹ không phải nói chúng con không cần đi học à, đi học  đều là bệnh thần kinh sao? Mẹ còn bảo bọn con đi học, con cũng không đi.”

Cô út chú út đi học, mẹ không mắng bọn họ là bệnh thần kinh mới đi học, cô bé không muốn thành bệnh thần kinh.

Chỉ cần đến lúc đó vào trong thành phố tìm việc làm để có tiền để cho bé mua quần áo mới mua giày mới là được rồi, đi học cái gì, bé cũng không hâm mộ.

Lâm Lam: vẫn phải từ từ tẩy não cho bọn nhỏ, thay đổi sai lầm lúc trước a.

Đợi lúc buổi tối đi ngủ, vị trí phân phối lại xuất hiện khác nhau.

Dựa theo quy định, hẳn là cha mẹ mang đứa trẻ nhỏ nhất ngủ bên này, đứa lớn hơn một chút ngủ bên kia.

Nhưng Mạch Tuệ là con gái, Lâm Lam cảm thấy cũng chín tuổi, hẳn nên chia kháng ngủ, không được cùng ca ca đệ đệ ngủ.

Nhưng ngủ cùng Hàn Thanh Tùng cũng không được.

Huống chi, thình lình bắt cô cùng người đàn ông ngủ chung, trong lòng cô có chướng ngại rất lớn.

Mặc dù hắn lớn lên đẹp trai vóc người đẹp, cũng là loại cô thưởng thức, nhưng không có tình cảm trụ cột cô vẫn không thể tiếp nhận.

Cho nên, cô quyết đoán để Hàn Thanh Tùng đi qua bên kia ngủ.

Cô mang theo Mạch Tuệ, Tiểu Vượng ngủ bên này, để cho con trai bọn họ ngủ bên kia.

Dù sao bên kia rộng nha, sau này còn có thể kéo rèm, tách ra cũng được.

Hàn Thanh Tùng: “......”

Đây là cô vợ trước kia hận không thể đem hắn buộc trên dây lưng quần à?

Nhất định là bị đổi!

Anh đứng ở trước kháng nhìn một chút, bưng chén nước uống, “Bên kia kháng treo  rèm, để cho con gái, con trai tách ra ngủ.”

Lâm Lam liếc hắn một cái, “Ủy khuất anh các con trai cùng nhau ngủ, em để cho bọn họ rửa chân rồi, không thối.”

Hơn nữa Tam Vượng, cả ngày ngâm trong nước, chân sưng lên, sẽ không thối.

Ngược lại là Đại vượng, tiểu tử thúi này không có ở nhà, đã ở nhà Trụ Tử rồi.

Mà kể từ khi Trụ Tử làm hắn tiểu đệ, quả thực là nói gì nghe nấy.

Hàn Thanh Tùng nhìn toàn tinh thần của Lâm Lam đã vào trạng thái đề phòng, không giống giả bộ, hiển nhiên là không muốn cùng mình cùng nhau ngủ.

Cái này......Tự ái bị tổn thương, trước kia không biết là người nào ánh mắt hận không thể ghim trên người hắn.

Muốn để chồng cùng con trai ngủ cùng nhau, không cùng vợ mình ngủ, nếu như chuyện này truyền đi, đoán chừng cả thôn đều lén chê cười.

Dù sao đàn ông khác không chịu được cái này.

Lâm Lam cũng sợ Hàn Thanh Tùng mạnh bạo, không tự chủ được khẩn trương, cũng không phải sợ anh làm gì, trước mặt trẻ con, anh cũng sẽ không làm gì.

Nhưng mà......Đàn ông có đôi khi vì tự ái, rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì đó, nên cô không dám buông lỏng.

Dù sao anh cấm dục quá lâu, sẽ có nhu cầu tương đối tràn đầy đúng không? Thời gian dài như vậy anh không trở về nhà, có phải kìm nén quá mức, có lẽ sẽ sử dụng sức mạnh không?

Đang ở thời điểm cô thấp thỏm bất an, Hàn Thanh Tùng đi tới bên kia, lặng yên lên kháng ngủ.

Lâm Lam thở phào nhẹ nhỏm.

Cũng may Hàn Thanh Tùng không ngáy ngủ, cho nên Lâm Lam ngủ khá kiên định, không giống lúc ở nhà cũ, tiếng ngáy rung trời từ phòng Đông phòng Tây, ngày thứ nhất tới đây cô căn bản không ngủ được, ngày thứ hai trời mau sáng mới nhắm mắt một chút, chừng mấy ngày mới thích ứng được.

Buổi chiều ở riêng đầu tiên, Lâm Lam một đêm ngủ ngon.

Mấy ngày liên tiếp, Hàn Thanh Tùng cũng dậy sớm đi chạy bộ trước sau đó thu dọn phòng, xây đắp nhà vệ sinh, ổ gà, đem hàng rào sửa xong, lại đem đất trước nhà sau nhà lật lên, có thể trồng rau trồng cây.

Dọn dẹp xong hết, Lâm Lam mới nói với Bà Hàn từ trong nhà cầm hai con gà tới  nuôi.

Lúc này định mức hai người một con gà, nhà họ Hàn miệng nhiều, cho nên nuôi gà cũng nhiều.

Dựa theo nhân khẩu, nhà Lâm Lam có thể nuôi ba con rưỡi, cộng thêm thân phận Hàn Thanh Tùng đặc thù, nuôi bốn con cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa lương thực trong nhà cũng không đủ ăn rồi, nhiều lắm là chính là nuôi hai ba con, đẻ trứng đổi tiền mua dầu muối hoặc là cải thiện một chút bữa ăn, sẽ không nuôi nhiều.

Lâm Lam cảm thấy tạm thời nuôi hai con cũng được, nuôi nhiều bà Hàn đoán chừng cũng không cho.

Nào biết đâu rằng hai con bà Hàn cũng không cho.

Hiện tại Bà Hàn nói chuyện với cô giọng xoi mói, trước kia nguyên chủ ồn ào, lộ ra vẻ bà Hàn khí định thần nhàn đặc biệt có dáng vẻ mẹ chồng. Nhưng lúc này Lâm Lam bình tĩnh,lại lộ ra vẻ bà Hàn không đủ nhìn.

“Mẹ nói vợ thằng Ba này, không nhìn ra cô là người như vậy đâu, cô theo tôi tính toán hả? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm.”

Lâm Lam cười cười, “Vậy mẹ, ngài thật là không sợ mặn, cẩn thận huyết áp cao a.”

“Không phải cô có tiền sao, cho hết nhà mẹ đẻ rồi hả?” Không thấy cô về nhà mẹ đẻ, bà Hàn chưa từ bỏ ý định tận dụng mọi thứ muốn hỏi tới.

Lâm Lam cười mà không nói.

Không cho cũng không sao, sau này từ từ mình tới bắt chứ sao.

Dù sao bây giờ còn không có lương thực, mình cũng không thể tùy tiện nuôi, mùa đông không thể để chúng chết đói a.

Nhưng mà ngày thứ hai Hàn Thanh Tùng liền từ nhà người ta muốn hai con vịt con trở lại, vàng nhung nhung đặc biệt khả ái.

Mấy đứa Tiểu Vượng rất thích.

“Mẹ, con vịt nhỏ tốt, trưởng thành có thể đi trong sông tìm cá tôm ăn, so với gà ăn ít lương thực ơn”

“Đúng vậy, con vịt dễ nuôi sống, không dễ chết.”

Mười con gà con chết một nửa là bình thường.

Lâm Lam cười nói: “Vậy sau này các con nhớ đào lá non cho chúng nó ăn a.”

Tiểu Vượng giơ tay, “Để con cho vịt con ăn côn trùng, đẻ trứng cho mẹ ăn.”

Tam Vượng cười nói: “Phải có người trông, nếu không chúng theovịt lớn nhà khác chạy, em còn phải cẩn thận nhặt trứng chúng đẻ ở bên ngoài về.”

Cậu bè thấy chuyện như vậy không ít, trong nhà nuôi một hai con vịt, ra cửa đã bị vịt mái nhà người ta lừa đi, muốn bao nhiêu ngu xuẩn có bấy nhiêu ngu xuẩn đó.

Tiểu Vượng vừa nghe như lâm đại địch, lập tức liền đuổi theo hai con vịt nhỏ tiến hành giáo dục yêu thương, “Đại vịt tiểu vịt vịt, tao ca hát, bọn mày đẻ trứng nha.” Sau đó lại bắt đầu hát “Trước cửa dưới cầu lớn, một đám vịt bơi qua.....”

Nhị Vượng nói: “Mẹ, mẹ học được bài hát ở chỗ nào?”

Lâm Lam không thừa nhận, “Để mẹ nhớ đã a, không biết nghe ai hát nhỉ.”

Bên kia Mạch Tuệ đếm coi một cái trứng vịt bao hiêu tiền, bán bao nhiêu tiền có thể mua đôi giày da.

Lâm Lam nhìn vẻ mặt hướng tới của con bé không khỏi thở dài, quay đầu chống lại tầm mắt Hàn Thanh Tùng.

Anh đang ở bên kia dùng nhánh cây cản một con vịt vòng đi ra, vịt nhỏ như vậy rào trở lại là có thể ở bên trong hoạt động, không đến nổi chạy đầy đất.

Lúc anh nhìn sang ánh mắt có chút phức tạp lại lộ ra mấy phần nghi ngờ, Lâm Lam cũng nói không rõ đây là tâm tình gì.

Cô nhớ lại mình còn đang chiến tranh lạnh cùng anh, liền rất cao Lãnh mà quay đầu đi.

Hàn Thanh Tùng:......
Nhấn Mở Bình Luận