Ba đứa nhỏ đồng thanh hét lớn, Triệu Đông Lâm sờ sờ túi của mình, trống rỗng, đến một thanh kẹo cũng không có. "Hôm nay chú không mang theo kẹo, lần sau gặp lại chú sẽ bù thêm."
"Bí thư Triệu, không sao đâu, làm sao có thể gặp ai cũng ăn kẹo."
Đổng Giai Tuệ cho rằng lời Triệu Đông Lâm nói là khách sáo, quả thực có những người cư xử khá tinh tế, nhìn thấy trẻ em mà không đem ra chút đồ gì thì thật xấu hổ.
"Cô, cháu chưa bao giờ nhìn thấy chú này."
Chùy Tử vốn không sợ đời. Triệu Đông Lâm tuy rằng lớn lên có chút anh tuấn uy vũ nhưng trên môi anh lại nở nụ cười, trông khá thân thiện.
Đổng Giai Tuệ vươn tay vỗ vỗ đầu Chùy Tử: “Cháu chưa từng thấy thì có gì không bình thường sao? Chẳng lẽ người trên toàn thế giới thì cháu đều biết à?"
Đổng Giai Tuệ dang rộng lòng bàn tay và ra hiệu cho cháu trai đem bài tập cho cô kiểm tra rồi nói tiếp.
"Cô nói cho các cháu biết, bài tập làm đúng mới coi là hoàn thành, nếu không đúng thì các cháu phải viết lại."
"Ơ kìa cô, chúng cháu đã làm thì đã hoàn thành rồi. Cô nhìn xem ở thôn của chúng ta có ai đang làm bài tập. Chỉ có cô ép chúng ta mỗi ngày đều làm bài tập."
Người khác không nói gì, chỉ mỗi Chùy Tử nói nhiều, Đổng Giai Tuệ cũng không để ý đến cậu bé, cúi đầu xem kỹ bài tập của chúng.
Hổ Tử đang học lớp 4, Chùy Tử học lớp 2, Lượng Tử vừa mới học lớp 1. Sau khi kiểm tra, bài tập Hổ Tử miễn cưỡng có thể thông qua. Bài tập về nhà của Lượng Tử là dễ nhất, bài phép tính đã tính sai hai câu. Đổng Giai Tuệ khoanh tròn cho để cậu đi sửa, cuối cùng còn Chùy Tử.
"Không cần cô nói trong lòng cháu cũng hiểu rồi đúng không? Cháu làm bài tập như thế này là để đối phó ai đây?"
Chùy tử hiển nhiên là không chịu thua, tất nhiên không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Chùy Tử, hiện giờ hầu hết các bậc cha mẹ ở nông thôn đều cảm thấy việc con mình học giỏi hay không không quan trọng, dù sao học nhiều học ít thì sau này đều về nhà trồng trọt, biết đọc vài chữ không đến nỗi là mù chữ là được rồi.
Nhưng Đổng Giai Tuệ là một người xuyên không, biết rằng đất nước sẽ mở kỳ thi tuyển sinh cao đẳng trong một vài năm nữa, chỉ bằng cách học thông qua con đường thi đỗ đại học, trẻ em ở nông thôn mới có thể nhận ra giá trị bản thân và thay đổi tầng lớp xã hội ban đầu.
Bằng cấp là bước đi nước cờ để thành công, học thật giỏi, học thêm nhiều điều thì không bao giờ là dư thừa.
Chùy Tử là một đứa trẻ thông minh, hơn nữa còn nhanh nhạy, nhưng không đủ bình tĩnh, một đứa trẻ như vậy nhất định sẽ trở thành một người tài nếu được chỉ dẫn tốt.
"Cô quan tâm việc học của cháu là vì tốt cho cháu, là cha mẹ cháu đã giao quyền cho cô. Cháu thử nghĩ xem, nếu mỗi lần thi cháu đều đứng đầu lớp hoặc thậm chí là đứng đầu khối, cho dù cháu hơi ham chơi một chút, thì cô giáo còn có thể thường xuyên đến thăm hỏi nhà chúng ta không?"
Trong mấy tháng mà Đổng Giai Tuệ ở đây, cô giáo của Chùy Tử đã đến nhà ba lần, bị điểm thi kém, đánh nhau với bạn học nam, có lần bắt con cóc hù dọa học sinh nữ trong lớp, và làm một số nữ sinh trong lớp sợ đến phát khóc.
"Không phải là không để cháu chơi, mà chỉ là nên dành 1/3 thời gian chơi cho việc học. ‘Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi’. Cháu có biết điều này có ý nghĩa gì không? Chính là lúc còn nhỏ không chăm chỉ học hành, lớn lên cháu sẽ hối hận, khi người khác ăn thịt thì chỉ biết ăn bánh bao, rau dại."
Đổng Giai Tuệ cũng không mong đợi có thể thuyết phục Chùy Tử chăm chỉ học tập ngay lập tức, nhưng Chùy Tử lần này không nói lại nữa, lấy lại sách bài tập của mình ngoan ngoãn quay trở lại phòng để làm lại.