Thanh niên trí thức ngồi đây đều không phải người siêng năng, năm nay rau dưa trồng ở sân sau cũng chỉ vừa đủ thôi, không giống nhà người khác, trong sân có thể trồng được bao nhiêu liền trồng bấy nhiêu, năm nay lại tới thêm mấy người thanh niên trí thức, có thể tưởng tượng, đồ ăn không chắc chắn sẽ đủ ăn, khó tránh khỏi túng quẫn.
Cho nên buổi tối chính là làm một nồi đồ ăn hầm.
Lúc nồi đồ ăn hầm được bưng lên bàn, mọi người nhìn ớt cay trong nồi đều không khỏi đau đầu, Vương Dương nếm thử trước, ừm, nhe răng trợn mắt.
Được lắm, người quen ăn cay còn chịu không nổi huống chi người không quen, mấy người Lâm Ngọc Trúc đã không còn muốn duỗi đũa gắp đồ ăn nữa rồi.
Trong thôn ngay cả bác sĩ chân đất cũng không có, ăn hỏng dạ dày chỉ có thể đi trấn trên khám bệnh, không nói đến phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ việc có bệnh mà phải di chuyển một hai tiếng cũng là quá sức.
Thân thể Lý Hướng Vãn không khoẻ lắm, thậm chí trước khi nàng xuyên đến, thân thể này không dính dáng gì đến từ khoẻ mạnh.
Trước khi nàng xuyên đến, nguyên chủ là đứa bé đáng thương chưa từng được ăn bữa cơm no, tất cả việc nhà đều do nàng gánh, thân thể đã sớm hư nhược, nếu không chưa chắc nàng đã xuyên đến đây.
Nàng tuy rằng đã cẩn thận điều dưỡng một thời gian, nhưng căn cơ không có, bữa này ăn cơm xong, sợ là dạ dày không chịu nổi.
Cho nên sau khi đồ ăn được bưng lên, Lý Hướng Vãn vẫn luôn nhai bánh bột ngô, cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lý Hướng Bắc thấy bộ dạng này của nàng thì đau lòng, đối với Vương Tiểu Mai cực kỳ không hài lòng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn đồ ăn không nói nên lời, lại nhìn nhìn bộ dáng yên lặng ăn cơm của những người khác, không ai có vẻ muốn ra mặt, vì thế nàng liền mở miệng hỏi Vương Tiểu Mai, "Vương đồng chí, ta có thể hỏi một chút, sau này ngươi nấu ăn đều phải cho ớt cay? Còn phải cho nhiều như vậy?"
Vương Tiểu Mai đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lâm Ngọc Trúc có chút chột dạ, nhưng lại cảm thấy chỉ là một cô nhóc, sợ gì nàng, còn dám đánh mình chắc.
"Cái gì gọi là ta nấu cơm thì sẽ cho ớt cay? Các ngươi nấu cơm cũng phải cho, không cho ta ăn không quen, ta nói cho ngươi biết rau dưa ở sân sau đều là ta trồng, Vương Dương bọn họ bình thường đều không chăm, ngay cả Triệu Hương Lan cũng không làm nhiều bằng ta, nói câu không dễ nghe, nhóm thanh niên trí thức ăn gì nên do ta quyết định." Nói xong còn rất đắc ý.
Vương Tiểu Mai nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Lại nói nồi nấu cơm cũng là mấy thanh niên trí thức cũ chúng ta cùng góp tiền mua, nồi chén gáo bồn này đều không liên quan đến các ngươi, rau dưa cũng không phải các ngươi trồng, còn muốn quản ta nấu cơm như thế nào? Mặt mũi đâu?" Càng nói càng cảm thấy chính mình rất giỏi, có thể tìm được lý do nhanh như vậy.
Lời này nói không phải không có đạo lý, ngược lại làm người tức nghẹn.
Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn mấy người thanh niên trí thức cũ, một đám đều trầm mặc không lên tiếng, đoán chừng lời nói của Vương Tiểu Mai không phải không có căn cứ, trong lòng chậc lưỡi, cũng không trách Vương Tiểu Mai bắt nạt các nàng, đã lười, còn nghèo.
Nàng cũng đã nhìn ra, Vương Tiểu Mai đối với bản thân rất rõ ràng, một chút cũng không bạc đãi, nàng lười biếng đều là với người khác, xem nàng làm một ngày công có thể lấy mười công điểm liền biết, nàng không phải người lười, liên quan đến đồ ăn của bản thân vẫn luôn rất nghiêm túc, rõ ràng.
Không chừng mấy nam thanh niên trí thức làm một năm còn không nhiều công điểm bằng nàng đâu, vậy vườn rau nàng tỉ mỉ chăm sóc cũng không kỳ quái, rốt cuộc trông cậy vào người khác nàng có khả năng không có đồ mà ăn.
Đồ ăn là của người ta, nồi cũng của người ta, Lâm Ngọc Trúc còn nói được gì, cạn lời nhìn trời, nghĩ đến đây cũng là một cơ hội, "Như vậy, ta phân ra ăn riêng, không ăn cùng các ngươi, các ngươi phân công lại người nấu cơm đi, khẩu phần của ta, ta sẽ tách ra."
Nếu Lâm Ngọc Trúc nhớ không lầm, cốt truyện nguyên tác nam nữ chính sau này cũng tách ra ăn riêng, nàng có chút buồn bực, lần này như thế nào hai người đều không có ý ra mặt.
Nếu nàng là người dẫn đầu, Lâm Ngọc Trúc lười cùng Vương Tiểu Mai lục đục với nhau, mọi người có thể ăn chung liền cùng nhau ăn, ăn không được thì tách ra, không cần thiết vì ăn cơm còn trình diễn một màn Chân Hoàn truyện, quá mệt mỏi, nàng đời này chỉ muốn sống cuộc sống thật đơn giản.
"Ta cũng tách ra ăn riêng." Lý Hướng Vãn nhân cơ hội nói, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh bột ngô.
Lý Hướng Bắc ngẩng đầu nhìn mọi người, nói mấy lời: "Cũng không cần nấu phần của ta."
Hai người không nói thêm cái gì, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu, tuy nói tách ra ăn nhưng không có tính toán cùng người khác kết nhóm.
Vương Tiểu Mai thấy ba người Lâm Ngọc Trúc muốn ăn riêng, bĩu môi, làm như nàng bắt nạt người, nếu đã coi nàng là người xấu, cũng không thể mang tiếng oan, "Đồ ăn trong vườn không thể ăn mà không trả tiền."
Vương Tiểu Mai nói thẳng trước mặt, ba người cũng sẽ không giả bộ hồ đồ, đều vui vẻ tiếp nhận rồi.
"Năm nay là như vậy, nhưng nhà cho thanh niên trí thức cũng không phải của một mình ngươi, sang năm chúng ta muốn trồng rau ngươi đừng có gây rối." Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt nghiêm túc nói, có những lời là phải nói rõ ràng, đối với loại người như Vương Tiểu Mai nàng thực sự không yên tâm.
Vương Tiểu Mai bĩu môi không phản bác, nàng lại không ngốc, viện này nàng cũng không dám độc chiếm.
Ở phương diện đồ ăn này Lâm Ngọc Trúc tất nhiên không lo lắng, lúc này trong thôn nhà nào cũng trồng một sân rau dưa, tiêu vài xu tiền là có thể mua một sọt, hơn nữa nàng còn có hệ thống, từ trong không gian nhập cư trái phép một chút, cùng thôn dân mua một chút, kiên trì đến sang năm vấn đề không lớn.
Chỉ là nam nữ chính cũng tỏ ý ăn riêng kia, vậy nấu cơm không thể xếp hàng từng người nấu đi, bếp chỉ có một cái, xếp hàng nấu cơm hiển nhiên không khả thi.
Mùa hè còn tốt, có thể ở trong sân đắp cái bếp đất đơn sơ, đến mùa đông chắc chắn không thể dùng, không nói nhóm lửa không cháy, chính là trời băng đất tuyết, nấu xong một bữa cơm, cả người đều đông lạnh thành cột băng.
Đây là một vấn đề, Lâm Ngọc Trúc âm thầm cân nhắc.
Nồi chỉ có một cái, muốn ăn riêng vậy chỉ có thể chính mình kiếm một cái khác, mọi người đều hiểu. Lấy cái gì mua nồi nấu riêng, chưa nói có phiếu công nghiệp khoán hay không, chính là tiền cũng không phải một số lượng nhỏ, trong một gia đình bình thường nồi được coi như là đồ có giá trị.
Trương Diễm Thu trên người vốn không có bao nhiêu tiền, lại thấy Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn không có ý muốn kết nhóm, nàng càng không dám dễ dàng mở miệng nói tách ra, nếu kết nhóm không thành, nàng lại không có khả năng tự mình mua nồi.
Vương Tiểu Mai nhìn Trương Diễm Thu, người la hét nhiều nhất vào buổi trưa nói không thể ăn cay, âm dương quái khí hỏi nàng: "Ngươi không tách ra ăn riêng à? Ăn cùng chúng ta muốn không cho ớt cay là không có khả năng, ta nói trước như vậy, sau này đừng tìm ta nói lung tung."
Trương Diễm Thu nghiến răng, hận không thể đem Vương Tiểu Mai nuốt chửng.
Vương Tiểu Mai hừ lạnh, một chút cũng không sợ sắc mặt muốn ăn thịt người của Trương Diễm Thu, ăn đồ ăn ngon lành, vẻ mặt đắc ý.
Ngược lại Chu Nam ăn đồ hầm không có phản ứng gì, xem ra hẳn là có thể ăn cay.
Như thế làm người khác rất ngạc nhiên!
Trương Diễm Thu không tìm thấy đồng minh, nàng vốn dĩ cố ý vô tình nhìn về phía Lý Hướng Vãn, nghĩ hai người lúc trước quan hệ không tệ, có thể giúp nàng một tay, nề hà toàn bộ quá trình chỉ nhìn thấy đỉnh đầu, không khỏi lại đem hy vọng dời tới trên người Lâm Ngọc Trúc, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc tràn ngập chờ đợi.
Lâm Ngọc Trúc thấy nàng sắp mở miệng, nhếch miệng cười, "Ta không tính kết nhóm." Nàng luôn luôn không sợ đắc tội người khác.
Lâm Ngọc Trúc chính là tính toán tự mình ăn riêng, cùng người khác kết nhóm còn ăn thịt thế nào, ba ngày hai bữa lấy ra gà với thịt không bắt mắt sao, hơn nữa loại thịt này không ngang nhiên lấy ra được, nàng vẫn luôn tính toán lén ăn.
Lại hồi tưởng lại cốt truyện, trong lòng có tính toán trước, lúc này khẳng định không thể cùng người khác kết nhóm, nàng muốn nhân cơ hội này hoàn toàn tách riêng.