Tam Bảo lựa chọn làm một giáo viên, đi theo Lâm Quân Trạch khi đó đã về hưu, hai cha con sống nương tựa vào nhau.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Ý cũng thổn thức một trận.
Vận mệnh Lâm Quân Trạch quá long đong, trước thì tang vợ, mặc dù cũng không có nhiều tình cảm với người vợ này.
Đến lúc tuổi già lại liên tiếp mất đi hai đứa con trai.
Cũng không biết thế nào, cô lại xuyên đến thời điểm con của mình vẫn còn nhỏ?
Cố Tử Ý nằm trên giường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Bất kỳ một ai khi biết mình xuyên đến một thế giới khác, còn cầm lấy kịch bản của một người qua đường thì đều không thể nào chấp nhận được.
Mà Cố Tử Ý (để được sống tốt hơn, thay thế cho Cố Tri Ý sau này) đã xuyên đến vào thời gian này, vừa đúng lúc Cố Xảo đang bày mưu hãm hại nguyên chủ.
Hai người họ cũng đã cấu kết được một thời gian, vì sao nguyên chủ một mực đòi phân nhà cũng đều do Cố Xảo giật dây sau lưng, nói cái gì mà mẹ chồng làm lãng phí thời gian của con dâu, đến lúc đó, trợ cấp của Lâm Quân Trạch cũng không dễ dàng đến tay cô ta.
Vốn dĩ Cố Xảo muốn Cố Tri Ý náo loạn đến mức phải ly hôn, nhưng ai ngờ còn thật sự đã phân nhà.
Thế nên mới có một chuỗi chuyện tiếp theo đó. Mà phía sau những chuyện nguyên chủ làm ra, hoặc ít hoặc nhiều đều có bút tích của Cố Xảo.
Cố Tử Ý sờ tay lên bụng mình, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Ở thế kỷ 21, bản thân cô đã độc thân từ trong bụng mẹ đến ba mươi năm, còn chưa từng yêu đương, kết hôn, sinh con, thế nhưng hiện tại lại mang thai một đứa bé trong bụng mình.
Cô hít một hơi thật sâu. Lúc này, nội dung câu chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn, cô chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Cố Tử Ý không tim không phổi mà nghĩ như thế. Sau đó, cơn buồn ngủ kéo đến, cô chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày thứ hai, Cố Tử Ý bị hai đứa bé đánh thức.
Hai đứa bé tự tỉnh dậy cũng không khóc không quấy, bình thường chúng đã quen, nên khi thức dậy thì ngồi trên giường chơi đùa với nhau.
Chơi đùa một lúc lâu, vì muốn đi nhà xí nên mới lay Cố Tử Ý tỉnh lại: “Mẹ ~ mẹ ~ Nhị Bảo muốn xi xi.”
Cố Tử Ý mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhưng vẫn mê mang một lúc.
Lý trí dần trở về, cô nhận biết bản thân mình đang trong hoàn cảnh gì. Nghe thấy đứa bé muốn đi nhà xí, cô luống cuống tay chân, xốc màn lên, bước xuống giường, bế hai đứa bé xuống đất.
Đại Bảo và Nhị Bảo mang giày được đặt trên mặt đất xong, lập tức chạy ra khỏi đó, đứng dưới mái hiên mà giải quyết chuyện lớn của đời người.
Sau đó lại tự chạy đến lấy một bầu nước, cứ xối một bầu như thế đã sạch sẽ rồi.
Lúc Cố Tử Ý bước ra thì hai anh em đang chơi rất vui vẻ.
Nhìn sắc trời chỉ mới tờ mờ sáng, vào mùa hè, trời sáng tương đối sớm, lúc này hẳn cũng mới năm sáu giờ.
Cố Tử Ý nghĩ đến đây, cũng lập tức đi rửa mặt, làm bữa sáng.
Chưa kể khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh của cô cũng khá tốt.
Hôm qua, sau một trận lục lọi, thì hôm nay cô đã quen thuộc mà bắt đầu làm bữa sáng.
Mở tủ chén ra, nhìn thấy trên cùng là một nửa rổ trứng gà, nghĩ đến hai đứa bé gầy như thế, cô lập tức chuẩn bị làm một ít canh trứng gà dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ.
Huống hồ hiện nay trong bụng cô còn có một đứa nữa, chính mình cũng cần phải cung cấp chất dinh dưỡng. Nếu đã đến đây thì phải sống cho tốt, mà đứa nhỏ này cũng sắp sinh ra rồi.
Không nghĩ đến những chuyện này nữa. Cố Tử Ý bắt đầu làm bữa sáng, nghĩ đến vấn đề cân bằng dinh dưỡng, mà dạ dày của hai đứa nhỏ cũng không ăn được nhiều, cô chuẩn bị rất đầy đủ, và mỗi loại đều không quá nhiều.
Đầu tiên, vo một nắm gạo, nấu một ít cháo cho hai đứa trẻ dễ tiêu hóa, tiếp theo đó lại chưng một bát canh trứng.
Đập ba quả trứng vào chén, sau đó nhẹ nhàng đánh tan ra.
Dựa theo tỷ lệ mà điều chỉnh một bát nước muối nhạt, cho trứng đã đánh vào trong, vớt lấy bọt nổi lên trên bề mặt ra, tiếp theo lọc lại một lần nữa, như thế thì trứng gà sau khi chưng xong sẽ vô cùng mịn và mềm mại.