Rõ ràng chỉ mới qua một ngày mà Cố Tri Ý lại cảm thấy mình và hai đứa bé này sống với nhau hòa hợp đến bất ngờ, giống như từ một nơi sâu xa nào đó, họ vốn dĩ nên như vậy.
Cơm nước đã xong xuôi, hai đứa bé cũng hơi buồn ngủ, Cố Tri Ý bảo hai đứa bé vào sân chơi một lát cho tiêu cơm, còn bản thân mình lại mang chén bát ra rửa.
Chờ đến khi gần tiêu hóa hết mới dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ngủ trưa.
Mà bên này, mẹ Cố rời khỏi nhà Cố Tri Ý, lập tức đội nắng quay về thôn Cố Gia.
Sau khi về đến nhà, bà uống một miếng nước, ngồi nghỉ ngơi một lát, lại đứng lên chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà. Đi đến sân sau, bà nhìn thấy con dâu thứ hai hái được một ít rau xanh trên đất, thì vội vàng đi đến, nhận lấy cái rổ.
“Con xem con, tự hành hạ như thế làm gì? Để đó, mẹ làm là được rồi.” Mẹ Cố không đồng ý nói với Lâm Tú Mai.
Vợ của lão nhị là Lâm Tú Mai cũng không để ý bản thân bị mẹ chồng trách cứ, cô ấy chỉ cười nói: “Mẹ, không phải con không có chuyện gì sao, con chỉ muốn đứng lên đi lại một lúc. Em gái bên kia không có chuyện gì chứ ạ?”
Lâm Tú Mai là người thôn Phúc Lâm, trước kia nghe thấy tin đồn Cố Tri Ý có tư tình là do lúc về nhà mẹ đẻ mà nghe được, trở về lập tức kể lại chuyện này cho mẹ Cố.
Nghe xong làm mẹ Cố vô cùng sốt ruột, lại bởi vì mùa thu hoạch đang đến gần, quả thật bà phải kiên nhẫn mãi đến tận hôm nay mới vội vàng mà chạy đến thôn Phúc Lâm tìm Cố Tri Ý hỏi rõ chuyện.
Mà Lâm Tú Mai trong lúc làm việc trên đồng thì té xỉu, sau đó kiểm tra mới biết là đã mang thai.
Lúc đó, tin tức này cũng đã dời bớt đi một ít sự chú ý của mẹ Cố.
Dù sao nhà lão nhị thành thân cũng đã nhiều năm nay mà bụng vẫn chưa hề có động tĩnh gì, khiến cho mẹ Lâm rất lo lắng. Hiện tại, vất vả lắm mới mang thai nên nhịn không được mà chỉ muốn cúng bái tạ ơn.
Bởi vì trước đó Lâm Tú Mai đã bị té xỉu, hơn nữa đại phu trong thôn còn nói thai nhi không được ổn định lắm, nên mẹ Cố lập tức không cho phép Lâm Tú Mai ra đồng làm việc nữa, phải ở nhà dưỡng thai.
Mẹ Cố nhìn sắc mặt của con dâu thứ hai, đúng là cũng không phải có chỗ nào khó chịu cả, lúc này bà mới yên tâm.
Nghe Lâm Tú Mai nhắc đến Cố Tri Ý thì lại bộc phát cơn giận mà trả lời Lâm Tú Mai, cuối cùng còn nói thêm một câu, buổi chiều, lúc ra ngoài sẽ nói chuyện rõ ràng với mấy người nhiều chuyện kia.
Lâm Tú Mai nghe thấy mẹ Cố nói vậy thì xấu hổ nói: “Mẹ, đều tại con, con không nên nghe mấy người đó nhiều chuyện, còn về đây kể lại với mẹ. Em gái biết chuyện, chắc là rất giận con.”
Mẹ Cố ngồi xổm trong sân rửa rau, bà cũng không thèm để ý.
Bà biết con dâu thứ hai cũng chỉ là có ý tốt, huống chi lúc này còn đang mang thai, vì vậy mà trước đây có một chút bất mãn thì bây giờ đã tiêu tan đi hoàn toàn.
“Cũng đã bấy nhiêu tuổi rồi, mẹ thấy con nhóc kia cũng không còn giống như trước nữa, đoán chừng có lẽ đã an phận sinh sống với Lâm gia rồi.”
Mẹ Cố đối với đứa con gái này của mình, không nói bà hiểu rõ con gái mình mười phần, nhưng cũng đến bảy tám phần.
Lúc trước, ngoại trừ xem trọng dáng vẻ bên ngoài của Lâm Quân Trạch ra, thì còn có năng lực kiếm tiền của Lâm Quân Trạch.
Vốn dĩ Cố Tri Ý không ngờ nhanh như thế đã mang thai, bản thân cầm tiền Lâm Quân Trạch trợ cấp cho, sống qua ngày lại không thể nào tốt như lúc còn con gái.
Ai biết được vận mệnh của cô lại tốt như thế.
Người bình thượng có ai có được may mắn như cô, không cần đi làm, mỗi tháng còn được trợ cấp một số ngân phiếu định mức.