Có lẽ phát điện tín chính là nói về chuyện này. Thế là Cố Tri Ý thức dậy từ rất sớm, nấu một nồi cháo, lại chưng ba chén bánh trứng, sau đó thả vào nồi nước ấm để hai đứa bé thức dậy ăn.
Bởi vì cô muốn chuẩn bị tốt mọi thứ trước khi ra ngoài vào hôm nay, vì vậy mà từ chạng vạng tối hôm qua, cô đã cố ý đi đến Lâm gia một chuyến, nhờ mẹ Lâm hôm nay đến nhà và giúp đỡ chăm sóc cho hai đứa bé. Riêng bản thân Cố Tri Ý lại lấy một bình sữa tươi và bánh bao từ trong không gian ra ăn no.
Cô vừa ra khỏi cửa chuẩn bị đến Lâm gia thì đã nhìn thấy mẹ Lâm từ đằng xa đang đi đến, Cố Tri Ý thấy vậy cũng không đóng cửa lại nữa, chờ mẹ Lâm đến trước mặt mới nói với mẹ Lâm: “Mẹ, con có nấu cháo để ở trong nồi và làm bánh trứng rồi, mẹ ăn trước đi, giữ ấm lại cho hai đứa bé là được.”
Mẹ Lâm nghe thấy cô nói đã nấu bữa sáng cho mình thì hơi bất ngờ. Nếu như trước kia, Cố Tri Ý đều để mẹ Lâm đợi hai đứa bé thức dậy rồi dẫn chúng đến nhà họ Lâm ăn, bà không ngờ hôm nay cô đã làm xong tất cả, còn chuẩn bị một phần cho bà nữa.
Tuy trong lòng bà rất bất ngờ vì sự thay đổi này của Cố Tri Ý, nhưng ngoài mặt mẹ Lâm cũng không nói gì, chỉ bảo Cố Tri Ý cứ yên tâm mà đi, chính bà sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa bé. Sau khi bàn giao một phen thì bảo Cố Tri Ý nhanh đi đến chỗ xe bò nhà Đại Trụ đang đợi bên dưới cây đại thụ ngay cổng thôn để đi vào thị trấn.
Cố Tri Ý không phải không nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ Lâm, vốn dĩ cô cũng muốn dựa theo tính tình của nguyên chủ mà làm việc.
Nhưng sau đó ngẫm lại, nếu đã suy nghĩ kỹ sẽ đến chỗ Lâm Quân Trạch, bản thân cô có thể giả vờ trong nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giả vờ được cả đời sao?
Cố Tri Ý không thể làm được như thế, vì vậy cô cũng dứt khoát buông lỏng bản thân. Cũng may, bình thường qua lại với mẹ Lâm không nhiều lắm, nên cũng không khiến bà nghi ngờ.
Đến cổng thôn, quả nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe bò đã chờ sẵn ở đó, người tụm năm tụm ba ngồi trên băng ghế nhỏ được làm riêng biệt ở phía sau xe.
Đến lúc Cố Tri Ý bước lại gần, chú Đại Trụ ngồi trên xe nhìn về phía Cố Tri Ý chào hỏi: “Vợ lão tứ lại vào thị trấn à?”
Cái từ “lại” này rất có ý nghĩa sâu xa, những người phụ nữ ngồi trên xe đều quay lại nhìn về phía Cố Tri Ý.
Xem ra họ không chấp nhận được hành vi nguyên chủ thường xuyên vào thị trấn mua đồ đạc, nhưng cũng hết cách, ai bảo người ta được gả cho chồng tốt, có ao ước cũng không được.
Cố Tri Ý cũng không thèm để ý, cô cười trả lời: “Đúng vậy! Chú Đại Trụ, tôi đi xem thử có phải điện tín của Quân Trạch hay không.”
Chú Đại Trụ đẩy xe bò nghe cô nói vậy cũng không nói gì nữa. Cố Tri Ý lấy một mao tiền xe giao cho chú Đại Trụ, còn mình thì đi đến bên cạnh xe.
Người phụ nữ trung niên trên xe, ngồi ở vị trí gần nhất duỗi tay về phía Cố Tri Ý, để cô vịn vào mà lên xe.
Cố Tri Ý nhìn về phía người phụ nữ đang duỗi tay về phía mình thì nhận ra đây chính là thân thích không vượt quá năm thế hệ của Lâm gia, chính là con dâu nhà anh em của cha Lâm, họ Lưu, vì vậy mà người trong thôn đều gọi cô ấy là chị dâu Lưu.