Nói xong lại nghĩ đến họ đã đến sớm như vậy, nói không chừng cũng chưa ăn sáng, vì vậy bưng lấy phần cháo cho hai đứa bé ra để cha Lâm ăn trước một ít cháo, đi thị trấn rồi quay về cũng không nhanh như vậy. Ban đầu cha Lâm còn mang theo bánh bắp, dự định sẽ ăn trên đường đi, nhưng lúc này nhìn thấy cháo nóng hầm hập và trứng chần thì cũng không từ chối.
Chờ cha Lâm cơm nước xong xuôi cũng đã hơn sáu giờ, lúc này người trong thôn đã lục tục bắt đầu làm việc rồi, rất nhiều người nhìn thấy cha Lâm chở Cố Tri Ý thì chào hỏi, vì vậy khiến họ trễ nải một ít thời gian.
Bởi vì muốn đến thị trấn, nên cha Lâm trực tiếp đi đường lớn, thật ra con đường này đúng là có rộng lớn hơn chút ít, nhưng vẫn đều là đất đá, cho dù Cố Tri Ý đã dùng túi hành lý của mình làm đệm lót phía dưới để ngồi lên nhưng vẫn không hề thoải mái.
Lúc đến thị trấn cũng đã hơn tám giờ. Cha Lâm trực tiếp đến nhà ga, ông dặn Cố Tri Ý ngồi trên xe bò chờ ông quay lại. Cha Lâm cầm theo giấy đi đường, chen chúc đi vào mua giúp Cố Tri Ý một vé giường nằm. Thời này, nếu không có giấy phép được lãnh đạo hay đơn vị cấp cho, thì người dân bình thường sẽ không thể mua được vé này.
Cũng may, có lẽ nhờ có Lâm Quân Trạch bên kia đã báo trước nên mua được một vé giường nằm.
Từ thành phố Triều đến đơn vị của Lâm Quân Trạch ở tỉnh Liêu phải ngồi xe lửa đến hơn một tuần lễ, sau khi xuống xe còn đổi sang xe gì thì còn chưa biết. Chuyến này đúng là hơi gian nan rồi.
Chờ đến khi cha Lâm chen qua đám đông, đi về trước mặt Cố Tri Ý, ông đưa cho cô một tấm vé.
“Vợ lão tứ này, cũng may giành được một vé giường nằm, nhưng chắc chắn trên đường đi sẽ rất vất vả, đến lúc đó nếu có vấn đề gì, con nhớ tìm nhân viên trên xe, biết chưa?” Cố Tri Ý nhận lấy vé xe, nhìn thời gian xuất phát ghi trên vé là một giờ chiều.
“Cha yên tâm, con sẽ chú ý. Cha cũng mau quay về đi ạ, trong nhà còn nhiều việc cần cha. Con đến nhà nghỉ tìm một phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi, tiện thể cha về báo lại với mẹ con một tiếng, để mẹ con khỏi lo lắng.”
‘Mẹ’ ở đây chính là mẹ Cố. Lúc đi khá vội vàng, cô còn chưa kịp báo với Cố gia chuyện cô phải đi chăm sóc Lâm Quân Trạch.
Cha Lâm cũng hiểu lý lẽ này, ông lập tức gật đầu: “Nên như thế, nên như thế! Một hồi trên đường trở về, thuận đường cha sẽ ghé vào thông báo với ông bà thông gia một tiếng.”
Còn ba tiếng nữa, Cố Tri Ý bảo cha Lâm quay về trước, cha Lâm lại đưa Cố Tri Ý đến một nhà nghỉ gần nhà ga, nhưng vẫn không quên dặn dò cô thêm vài câu, bảo Cố Tri Ý phải chú ý an toàn trên đường đi, có chuyện gì xảy ra thì tìm các đồng chí nhờ giúp đỡ.
Thời này, người ta còn rất nhiệt tình.
Cha Lâm giúp Cố Tri Ý xách hành lý vào, Cố Tri Ý cũng không từ chối, sau đó ông lại đánh xe bò trở về nhà.
Cố Tri Ý trình giấy đi đường, thuê một gian phòng nhỏ. Từ sáng đã thức dậy rất sớm nên lúc này có hơi buồn ngủ, vì vậy cô lại lấy ra một bộ chăn gối mới trải lên giường, nằm xuống nghỉ ngơi.
Chờ đến khi thức dậy, nhìn đồng hồ cô đã đặt vào trong túi lúc sáng, 11:40, cũng không trễ lắm.
Cô rửa mặt qua loa, thuận tiện lấy ra một bát cơm xá xíu từ trong không gian, ăn xong, vừa vặn có thể đến nhà ga. Ở trạm xe lửa đúng là có không ít người, người người chen lấn, Cố Tri Ý phải cẩn thận che chắn trước bụng mình, cô cũng không dám chen với người khác.