Tô Hiểu Mạn thật đúng là động thổ trên đầu thái tuế, thế mà dám nghĩ rằng người khác sẽ nghe lời cô nói, buồn cười.
Vợ lão đại Tần Tú Anh động miệng, lại chưa nói gì cả.
Lúc này trong đầu Chu Tiểu Hủy bỗng dưng hiện lên hình ảnh mấy ngày hôm trước, cứ cách một ngày Tôn Mai sẽ lại cho Tạ Diệu Tổ ăn một quả trứng gà, có đôi khi sẽ là hai quả, Tạ Diệu Tổ không quá thích ăn lòng đỏ trứng, ngày hôm đó nó đã ăn một quả trứng lại ăn hết lòng trắng của một quả trứng khác, còn lòng đỏ trứng thì ném xuống đất rồi lấy lòng bàn chân đạp chơi.
Con gái nhỏ của cô ta là Hạ Quyên Lúc ấy muốn tới nhặt ăn, lại bị Tạ Diệu Tổ đẩy một cái…Chu Tiểu Hủy nhắm mắt lại, liếc mặt nhìn Xuân Quyên Và Hạ Quyên một cái: “Đi chứ, về sau mấy đứa chúng con sẽ luân phiên đi”.
Tôn Mai ngây ngẩn cả người.
Chị dâu cả cũng ngây ngẩn cả người.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Xem ra chị dâu thứ ba cũng oán hận chất chứa rất sâu đối với sự bất công của Tôn Mai.
Tới khi phục hồi tinh thần lại, chị dâu cả đầu tiên là không thể tin nổi mà nhìn Chu Tiểu Hủy, sau đó lại nhìn Tô Hiểu Mạn, đột nhiên phát hiện các cô mới là bên nhiều người thế đông, nỗi xúc động không tên tích tụ trong lồng ngực, cũng không biết lấy được dũng khí ở đâu ra, chấp tất cả mà nói: “Vậy thì luân phiên nhau thôi, làm sao có thể để vợ của chú hai vất vả một mình như vậy được”.
Tôn Mai nhìn ba đứa con dâu trước mắt này, trợn tròn mắt.
Làm phản rồi!Đêm đến ông Tạ trở về nhà, Tôn Mai lập tức lải nhải trước mặt ông: “Ông nhìn xem mấy đứa con dâu kia của ông, hôm nay muốn lật nóc nhà lên rồi”.
“Ở trước mặt tôi làm loạn đòi muốn thay phiên nhau đi đưa cơm đấy”.
“Con Tô Hiểu Mạn kia còn tranh luận với tôi… Sao nó lại dám, mấy đứa chúng nó đây là muốn làm phản rồi, muốn làm phản rồi, đúng là tạo nghiệt mà, sao nhà chúng ta lại cưới phải mấy đứa con dâu mất dậy như thế này chứ”.
Ông Tạ không hề thích nghe bà ta lải nhải chút nào, tuy rằng ông cũng khá thích lão nhị, nhưng mà lại không muốn Tôn Mai bất công quá mức như vậy: “Chúng nó muốn thay phiên đi đưa cơm thì cứ thay phiên đi, tùy chúng nó thôi, dù sao cũng đều là con dâu trong nhà”.
Tôn Mai mở to hai mắt: “Sao có thể như vậy được! Nhỡ đâu ở trên đường chúng nó ăn vụng thì sao?!”“Sẽ không ai làm loại chuyện này đâu”.
Ông Tạ híp mắt hút thuốc: “Vợ lão đại và lão tam đều là người thành thật cả”.
Cho dù có không thành thật đi chăng nữa, thì để cho vợ lão nhị đi đưa, cô ta cũng ăn không ít.
Mấy người đàn ông bọn họ cũng không đủ ăn, lão ngũ còn được chia không được bao nhiêu đồ ăn.
Buổi tối Tạ Minh Đồ không đi về cùng, nói là lên trên núi đốn củi, chắc là cũng lên trên núi hái ít quả dại ăn cho đỡ đói.
Hứa Diễm Lan ăn vụng càng ngày càng quá mức, hôm nay khó có được có mấy miếng thịt mỡ, ông Tạ tính nhẩm chắc hẳn là thiếu mất một nửa…Vợ lão nhị mới là người không thành thật.
Ông Tạ vẫn luôn không muốn nhắc tới việc này với Tôn Mai, bởi vì biết chính mình có nói ra thì cũng không có tác dụng gì.
Hứa Diễm Lan lấy đồ dấu đi, khẳng định là để lại cho lão nhị và Tạ Diệu Tổ, Tôn Mai có biết cũng sẽ không trách cứ cô ta.
Biết sẽ thay đổi người thì ông Tạ còn mừng rỡ hơn, vợ lão đại và vợ lão tam, cho dù có ăn vụng cũng sẽ không dám làm quá phận.
“Thành thật cái gì, tất cả đều là một lũ lòng dạ hiểm độc, ổ trứng gà nhà ta cũng không biết bị đứa tay chân không sạch sẽ nào lấy mất…”“Haiz, bà đừng tức giận như thế, mà cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy”.
“Con dâu đều là do bà chọn lựa, sao có thể không tin vào cách làm người của chúng nó được, tôi thấy Tú Anh và Tiểu Hủy đều tốt cả…”.
Trong miệng ông Tạ không hề đề cập tới Tô Hiểu Mạn, trên thực tế ông cũng không vừa lòng mối hôn sự giữa Tô Hiểu Mạn và lão ngũ.
.