Ăn được một nửa, Tô Hiểu Mạn nuốt không nổi nữa, cô tình nguyện uống chút nước cơm, ít nhất nước cơm vẫn còn có vị ngọt.
Cố gắng lắm mới ăn được một nửa cơm khoai lang đỏ và canh đậu hủ, còn một nửa không biết xử lý như thế nào, nếu mang về phỏng chừng Tôn Mai sẽ bảo cô cất đi để tối ăn, Tô Hiểu Mạn tuyệt đối không nuốt nổi nữa, nếu mà vứt bỏ, đây tuyệt đối là chuyện lãng phí lương thực đáng xấu hổ.
Tô Hiểu Mạn đẩy đẩy cánh tay Tạ Minh Đồ: “Tôi chia một nửa cơm cho anh, một nửa kia tôi chưa chạm qua, tôi không muốn ăn nữa, khẩu vị không tốt.
”Ngồi ở ngay cạnh nên Tạ Minh Đồ biết cô ăn không vô, không nói hai lời mà nhận luôn một nửa số cơm kia.
Tạ Minh Đồ biết, cô ở nhà họ Tô khẳng định sẽ không phải ăn những thứ như thế này.
Tô Hiểu Mạn thấy anh ngoan ngoãn nghe lời mình nói, cảm thấy mình đang lấy cám cho heo ăn, tuy rằng thoạt nhìn mặt ngoài con “heo” này ăn rất ngon miệng, không kén ăn chút nào, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi.
Nghĩ tới Tạ Minh Đồ từ nhỏ đến lớn phải ăn những thứ này, ở nhà một miếng thịt cũng chẳng được gắp, vất vả lắm mới được chia một chút, anh lại không oán giận một câu mà cho người khác, chính mình thì giữ khuôn phép ăn “cơm heo”! Anh thật sự quá thảm.
“Anh còn ăn qua chén cơm của những người khác sao?”“Không có”Tạ Minh Đồ cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm ai mà không ăn bát của mình tới sạch bóng không một hạt cơm, làm gì còn phần để lại cho người thứ hai.
Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, không bao lâu đã ăn sạch mọi thứ rồi, Tô Hiểu Mạn đoán rằng anh vẫn chưa có ăn no.
Độ tuổi này của Tạ Cẩu Tử, đúng là thời điểm lượng cơm ăn lớn nhất.
“Chiếc lược trên bàn kia là anh làm ra sao? Cảm ơn anh.
” Bởi vì chuyện vừa rồi Tô Hiểu Mạn còn có chút ngượng ngùng, không có lời nào để nói nên tìm lời để nói với anh vài câu.
Tạ Minh Đồ cúi đầu, nhẹ nhàng mà “ừ” một tiếng, giọng nói vẫn luôn trầm khàn có chút cao lên.
Tô Hiểu Mạn chống tay ở cằm đánh giá anh, cô không nhịn được bắt đầu cân nhắc mấy câu miêu tả trong sách… Người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm…Hung ác nham hiểm tạm thời không nhìn ra được, tên nhóc đáng thương chịu đủ tối tăm khi dễ thì lại có vài phần.
Còn mỹ nam…Sau khi Tạ Cẩu Tử sửa soạn sạch sẽ, anh sẽ có bộ dạng gì? Xác thực Tô Hiểu Mạn rất tò mò.
Tới giữa trưa mặt trời vừa tầm, dưới sự chú ý quan sát của Tô Hiểu Mạn, cô phát hiện mũi Tạ Minh Đồ rất cao, lông mi rất dài, nếu xem nhẹ bộ dạng lếch thếch lôi thôi kia, cốt tướng anh vô cùng tuyệt mỹ, hầu kết trên cổ hơi nhô lên, bởi vì gầy gò quá mức, đường cong xương quai xanh của anh rõ cực kì.
Tạ Minh Đồ có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, chỉ là anh luôn luôn cúi đầu, không cho người khác thấy được đôi mắt này.
Tô Hiểu Mạn: “! ”Sau khi nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ một hồi, Tô Hiểu Mạn hoài nghi có phải chính mình bị chủ nghĩa duy tâm quấy nhiễu hay không, bằng không thì sao có thể nhìn ra chút bóng dáng soái ca trên người của nhóc Cẩu Tử nghèo túng với đầu tóc rối tung, râu ria xồm xoàm này chứ?Nếu anh thật sự là soái ca, vậy là anh cố ý làm mình thành bộ dạng này, hay là lí do khác?Sự tò mò trong lòng Tô Hiểu Mạn lại nhiều thêm vài phần.
Nhưng mà cô lại là người có tính tình rất kì ba, càng tò mò, cô lại càng có thể chịu đựng không đi tìm tòi nghiên cứu.
Nếu mà đổi thành người khác, thì chắc chắn đã đẩy Tạ Cẩu Tử vào trong nước tắm rửa một phen, cắt hết tóc của anh, cạo râu, xem rốt cuộc gương mặt thật của anh là như thế nào, nhưng Tô Hiểu Mạn thì không.
Cô không muốn biết chân tướng quá sớm.
Tạ Minh Đồ cúi đầu, không cách nào bỏ qua ánh mắt nóng rực dừng lại ở trên người mình, tay chân anh cứng đờ, không dám cử động hay nhúc nhích tí nào, mới hơi nhấc tầm mắt lên, là có thể thoáng thấy cần cổ tuyết trắng của người phụ nữ.
Anh không dám ngẩng đầu lên nữa, gương mặt không tự giác hơi hồng lên, may mà trên mặt râu ria xồm xoàm đã che giấu hết, không ai phát hiện ra điều này.
Tạ Minh Đồ cứng đờ y hệt cục đá, anh tình nguyện người phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn này giống như mấy ngày trước, không ghét bỏ nhục mạ thì trào phúng anh, cũng tốt hơn cứ nhìn chằm chằm anh như vậy.
… Rõ ràng trước kia cô luôn nhìn chằm chằm một người đàn ông khác.
.