Khi còn nhỏ, anh còn phát sầu vì việc này, nghe được quá nhiều thứ, chuyện biết được cũng nhiều, ban đêm còn ngủ không yên… Anh chỉ có thể khiến bản thân mình trở nên trì độn chết lặng, lọc bỏ đi những tiếng vang hỗn loạn.
Cũng lọc bỏ những thứ mà anh không hề muốn nghe.
Anh đã từng mong đợi bản thân mình có thể làm một kẻ điếc, không nghe thấy gì càng tốt, hiện tại anh lại đột nhiên cảm thấy, có thể nghe được âm thanh cũng là một chuyện không tồi chút nào.
Hiện tại có một số thanh âm, anh nghe thấy, sẽ cảm thấy vui vẻ.
*Tối đến nhà họ Tạ ăn cơm tối, đồ ăn vẫn khó ăn y như vậy.
Sau khi Tạ lão nhị về nhà, hung hăng mắng vợ mình một hồi, nói chính mình lên núi làm việc một ngày, căn bản là chẳng thấy được trò gì hay cả.
Tô Hiểu Mạn thật đúng là chỉ đi đưa cơm mà thôi.
Chị dâu thứ hai lúc này thật đúng là có thêm thù mới lẫn hận cũ với Tô Hiểu Mạn, ở trên bàn cơm âm dương quái khí nói vài câu: “Em dâu, em cần phải ăn nhiều một chút, đi lên núi đưa cơm vất vả như thế nào chứ, vừa về đã mệt đến ngủ hết cả buổi chiều, Diệu Tố, con còn không gắp miếng trứng gà cho thím nhỏ của con.
”Trứng gà nước tương gần như là món riêng của Tạ Diệu Tổ, nó hừ vài tiếng, không muốn nghe lời mẹ mình nói chút nào cả.
Tôn Mai cau mày, bất mãn mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn: “Vất vả? Vất vả đến mức ngủ hết cả buổi chiều?”“Diệu Tố, ăn đồ của con đi.
”Mí mắt Tô Hiểu Mạn cũng chưa buồn nâng lên: “Ngày hôm qua chị hai đưa cơm xong trở về, cũng đi ngủ một giấc, lúc sau dậy thì đi cắn hạt dưa, con so với chị hai, chỉ là ngủ quá nhiều mà thôi, cũng không đi cắn hạt dưa.
”Chị dâu cả và chị dâu ba không nhịn được cười một tiếng.
Trước kia trong nhà có một con quỷ lười, còn được mẹ chồng thiên vị, trong lòng bọn họ không được cân bằng không được thoải mái, hiện tại hai con quỷ lười giận dỗi lẫn nhau, mẹ chồng cũng không có cách nào cả, hai người bọn họ ngược lại được xem kịch hay.
Thậm chí còn có những lúc có cảm giác nở nang mặt mũi.
Tôn Mai tức giận tới đập cái bàn một phát “rầm”.
“Làm gì có vợ ai lười như cô, tôi xem về sau các cô không cần phải đi đưa cơm nữa, vẫn là để vợ lão nhị đi đưa đi.
”Chị dâu hai nghe xong lời này tức khắc vui vẻ, cô ta cướp được quyền đưa cơm về rồi.
Tôn Mai nói ra câu này, những người khác còn chưa ai phản đối, ông Tạ đã là người đầu tiên không tán đồng, nói: “Để mấy đứa con dâu thay phiên nhau đưa, đừng có làm trong nhà loạn cả lên, không ai thoải mái cả.
”Ông Tạ vất vả lắm mới được ăn nhiều chút đồ ăn và thịt, làm sao mà còn nguyện ý qua những ngày tháng trước đây?Ông Tạ đã lên tiếng, Tôn Mai cũng chẳng có biện pháp nào.
*Bữa tối không ăn được, Tô Hiểu Mạn tính toán muốn dùng số tiền riêng của mình, tìm cơ hội đi vào huyện mua chút lương thực, cất giấu, thuận tiện nghĩ cách kiếm tiền.
Cha mẹ và mấy người anh trai đều yêu thương cô, trước đó Tô Hiểu Mạn có 30 nguyên tiền riêng cùng với vài phiếu gạo để cô cất giữ, tính toán giúp đỡ cho Khương Yến Đường.
Vì lấy lòng những thanh niên trí thức bên cạnh Khương Yến Đường, Tô Hiểu Mạn còn đi đưa không ít đồ ăn ngon, thậm chí còn mượn tiền và phiếu gạo đi đưa cho hai người thanh niên trí thức, chính là hy vọng bọn họ có thể nói vài lời hay về cô trước mặt Khương Yến Đường.
Đương nhiên, những người đó tuyệt đối chưa nói lời hay nào về Tô Hiểu Mạn trước mặt Khương Yến Đường, chỉ có Tô Hiểu Mạn đơn phương vội vàng đi lấy lòng bọn họ.
Chờ chút nữa cô phải đi lấy những phiếu gạo và số tiền đó về, lúc cần còn dùng.
Ngày mai cô phải về nhà họ Tô một chuyến gặp cha mẹ, lại lấy chìa khóa nhà cũ về, nhà họ Tô có hai gian nhà ở cũ không ở nữa trên núi, mấy năm trước đã tu sửa, hiện tại dùng để để đồ đạc, nơi đó có một cái nhà bếp nhỏ, còn có mấy cái nồi hỏng, trước kia Tô Hiểu Mạn làm đồ ăn cho Khương Yến Đường chính là ở chỗ đó.
Nhà cũ ở cách một cái mương, là ở Dương Anh Tử nhà họ Tô, ngày thường cũng có người nhà họ Tô tới đây.
Lúc Tô Hiểu Mạn thầm tính toán trong lòng, Tạ Minh Đồ đột nhiên cầm thứ gì đó đi tới chỗ cô.
Anh đẩy đống đồ trong lòng ngực mình cho Tô Hiểu Mạn.
“Cái gì thế?”.