Liễu Triệu Cường phun ra một ngụm khói trắng, không khí có chút làm người muốn sặc, ông ấy vỗ đùi, tàn thuốc rơi đầy đất, nói: "Việc của người lớn, việc trong đội sản xuất.
"Nhớ đến mục đích hôm nay cô đến đây, Tô Hiểu Mạn nói: "Con nghe nói, gần đây cậu đang bận túi bụi vì việc của đội sản xuất, các thành viên đều rất biết ơn chú, đội sản xuất của chúng ta nhất định sẽ tạo nên sự khác biệt.
""Lúc đến đây, con nghe mọi người nói rằng đội sản xuất của chúng ta muốn cho các phụ nữ làm nghề phụ, giải phóng sản xuất, chỗ này của chúng ta có cây dâu, thích hợp nuôi tằm, nếu các chị dâu, các thím học được nghề nuôi tằm, đây là một khoản thu nhập khác, và kiếm được nhiều công điểm hơn.
""Mua một chiếc máy kéo, sẽ giúp mọi người tiết kiệm được nhiều công sức trên đồng ruộng….
.
Những việc này đều là việc làm tốt.
"Liễu Triệu Cường bóp mày cười khổ nói: "Có một số việc không thể thực hiện nhanh như vậy được, chỗ chúng ta không ai có kinh nghiệm nuôi tằm, có ý nghĩ là tốt, cũng nói như vậy, nhưng mà cậu con bây giờ đang rất đau đầu, những người trong thôn đều không muốn làm như vậy.
""Trang trại nuôi lợn, làm ao cá, nuôi tằm,.
Tất cả đều là việc tốt, nhưng nhỡ nuôi không được, mất công chọn sức lại không thu hoạch được gì.
""Mọi người đều không có kinh nghiệm nuôi tằm, chúng ta cũng chưa nuôi bao giờ, nhỡ nuôi chết chúng thì làm sao giờ?""Cậu đã tính cứ từ từ xem sao.
"Liễu Triệu Cường thở dài tắt điếu thuốc trong tay đi, nói: "Bây giờ mọi người đều đến khuyên cậu, thư ký Lương cũng đến, nói cậu quá vội vàng, nếu vội vàng quá rất dễ làm hỏng việc.
""Không thể quá vội vàng thay đổi, muốn làm từng bước một, điều đáng lo nhất bây giờ chính là bà con trong thôn không tin tưởng cậu, vẫn muốn giữ nguyên hiện trạng như bây giờ.
"Rất nhiều xã viên tư tưởng cổ hủ, mặc dù lúc đầu bị thuyết phục rồi, nhưng mà một khi gặp được khó khăn thì lại muốn lùi bước, e sợ sự nỗ lực của mình sẽ đổ sông đổ biển, thà duy trì bộ dạng bây giờ cũng không muốn thay đổi.
“Trước kia cậu từng đi đội sản xuất của người ta, bên đó có chỗ nghiền bột, mua máy diezen, máy ép dầu, xát gạo,!.
rất là phương tiện.
”“Năng lực sản xuất của người ta cao, phụ nữ nuôi tằm, may vá, có ao nuôi cá, còn mua mấy chiếc máy kéo, hợp tác với doanh nghiệp quốc doanh trong huyện,!.
Một ngày có thể kiếm được một tệ năm xu trên ngày!” Khi ông ấy nói câu này, giọng của Liễu Triệu Cường không tự chủ được tăng cao mấy lần.
Nhưng một giây sau lại như quả bóng bay bị kim đâm, nháy mắt xẹp xuống.
“Tiếc là đội sản xuất của chúng ta không có nhiều tiền, thu nhập của mọi người thấp, chẳng sợ cậu có nhiều ý tưởng nhưng cũng không làm gì được.
”“Thật vất vả nhờ người tìm được một lượng hạt giống tốt, cũng không ai muốn trồng, bác Tôn, ông Tam đều đến đây mắng cậu, không đồng ý trồng, cậu nói đây là hạt giống sản lượng cao, họ không tin.
”……Liễu Triệu Cường thở dài, nhìn ngón tay đen xì của mình, lại châm một điếu thuốc khác, nói: “Hiểu Mạn, hôm nay con đến đây—”Liễu Triệu Cường còn chưa nói hết, Tô Hiểu Mạn đã lên tiếng ngắt trước nói: “Cậu cả, trước đây con đã nghe người ta nói qua về cách nuôi tằm, con biết nuôi như thế nào.
”“Cậu cả, cậu đừng lo, bây giờ rất nhiều người không tin lời cậu nói, bởi vì cậu là người duy nhất nhìn thấy tình huống của đại đội sản xuất tiên tiến, những người khác chưa thấy bao giờ, tất nhiên sẽ không tin, cũng không chịu trồng hạt giống tốt theo như lời mà người ta nói.
”“Nhưng mà đội sản xuất của chúng ta có thể cử người đến đó học tập, nếu mọi người không tin chỗ người ta một ngày có thể kiếm được một tệ, vậy thì để cho người trong thôn chúng ta tự mình đi nhìn xem, đến lúc đó mọi người sẽ biết, nếu mọi người gặp nhiều người như vậy, thì sẽ tin thôi.
”“Để cho người trong đội sản xuất của chúng ta cùng đi với thanh niên trí thức.
”“Cây dâu chỗ chúng ta là loại ít lá, có thể chiết cấy cây dâu nhiều lá bên đó về trồng……Cậu cả, chúng ta có thể tổ chức đội ngũ học tập, đi đội ngũ sản xuất của người ta học tập kiến thức.
”Liễu Triệu Cường trợn to hai mắt, cả người sững sờ tại chỗ, thành lập một đội ngũ học tập?.