“Không được, buổi tối mẹ sẽ đi tìm bà mối Trần lần nữa, mẹ thấy mấy nhà mà bà ấy nói với mẹ cũng khá được, nếu như Sơn Trà gả qua đó, chắc chắn sẽ không dễ sống đâu.”
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Triệu Xuân Hoa cũng khá lên.
Ngược lại thì Tưởng Ngọc Trân lại có chút bất an.
“Bây giờ tính tình Sơn Trà thay đổi chóng mặt, nếu cứ thế gả nó ra ngoài, mẹ nói xem liệu nó có đồng ý không?”
Triệu Xuân Hoa nghe vậy thì cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Dù nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ nó, chuyện khác có thể không nghe, nhưng chuyện kết hôn này nó dám không nghe sao? Nếu thật sự không được thì chẳng phải vẫn còn có ba con sao, nó không nghe mẹ, nhưng dù gì cũng vẫn phải nghe ba nó.”
Tưởng Ngọc Trân vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không thể dễ dàng như thế, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước.
“Đúng rồi, bây giờ hai đứa các con cũng đã kết hôn rồi, có phải Bình An sắp phải quay trở lại quân đội rồi không, lúc nào đi thằng bé có nói với con không?” Triệu Xuân Hoa hỏi.
Bây giờ bà ta và Tưởng Ngọc Trân chỉ mong đó là Chu Bình An mau chóng quay trở lại quân đội, mới có thể nhanh chóng tăng chức thật nhanh giống như trong giấc mơ của Tưởng Ngọc Trân, bà ta và Tưởng Ngọc Trân mới có thể được sống những tháng ngày suиɠ sướиɠ, cho nên so với những chuyện khác, bà ta muốn biết chuyện bao giờ thì Chu Bình An trở về hơn.
Tưởng Ngọc Trân cũng sốt ruột, nhưng dù sao hai người cũng chỉ vừa mới kết hôn, cô ta cũng không có cách nào nói toạc ra với Chu Bình An, mới tân hôn chưa bao lâu, cô ta cũng khó lòng mà vừa mở miệng đã đuổi Chu Bình An đi như vậy được.
Huống hồ cô ta vừa mới gả qua đó, còn phải đối mặt với mẹ của Chu Bình An và ba đứa con trai của anh ta, dù sao cũng phải để cho cô ta có chút thời gian mà làm quen đã chứ.
“Không hỏi đâu, con vừa mới gả qua đó thôi, còn phải chăm nom ba đứa trẻ kia nữa, trước mắt còn cần đến anh ấy làm cầu nối trung gian nữa chứ.”
Triệu Xuân Hoa lại hỏi: “Thế ba đứa trẻ đó thế nào? Có nghe lời không?”
Chu Bình An chỗ nào cũng tốt, chỉ là bà ta không thích ba đứa trẻ kia, nhưng mà cũng hết cách rồi, ai bảo Ngọc Trân nhà bọn họ không được gả qua vào thời điểm tốt nhất chứ.
Tưởng Ngọc Trân cũng không phải là người thích trẻ con, chỉ vì Chu Bình An cho nên mới đành phải miễn cưỡng chịu đựng, cũng may ba đứa con trai của Chu Bình An cũng coi như nghe lời, nhưng dù sao cũng mới chỉ đều bảy tám tuổi, cũng chính là độ tuổi người chê chó ghét, lại còn không phải là ruột thịt của mình, ker cả cô ta không ghét thì cũng thật sự thích không nổi.
Tưởng Ngọc Trân xua xua tay có chút bực bội: “Cũng tạm được.”
Thật ra những chuyện khác thì đều tốt, nhưng mà chỉ là việc nhà quá nhiều, mẹ của Chu Bình An là một người khá đáng sợ, bắt đầu từ ngày đầu tiên vào cửa đã không ngừng đánh giá cô ta, cô ta là nhờ vào việc cướp đoạt thanh danh của Sơn Trà cho nên mới có khả năng được gả vào nhà họ Chu, hai người vừa mới kết hôn, cô ta chắc chắn không thể để lộ ra sơ hở gì được, cho nên từ lúc gả vào cửa nhà họ Chu, cô ta quả thật còn chăm chỉ hơn cả lúc ở nhà, đúng là mệt chết người mà.
Những việc này cô ta cũng không muốn nhiều lời, tóm lại là phải chịu đựng, so với chuyện này, cô ta ngược lại càng lo cho hôn sự của Sơn Trà hơn, mặc kệ mình có mệt như thế nào, chỉ cần Sơn Trà không được tốt hơn cô ta, thì dù tháng ngày của cô ta có khổ sở, cũng còn tốt hơn nhiều.
Tưởng Ngọc Trân nghĩ như thế, chạng vạng trước khi trở về thôn Tam Tuyền, lại dặn dò với Triệu Xuân Hoa một lần, bảo bà ta nhanh chóng tìm một “Nhà chồng tốt” cho Sơn Trà, Triệu Xuân Hoa liên tục đồng ý, vào lúc ban đêm lập tức lại đi tìm bà mối Trần nói chuyện.
Lại thêm mấy hôm sau, bà mối Trần vẻ mặt phấn phởi tới cửa, nói người mà bà ta muốn tìm đã tìm được rồi, hai người trò chuyện cả đêm, sáng sớm hôm sau, Triệu Xuân Hoa lại gọi Tưởng Ngọc Trân trở về.
“Mẹ nói ai?”
Triệu Xuân Hoa kéo tay áo của Tưởng Ngọc Trân: “Con nhỏ tiếng một chút, đừng để cho đồ móng heo Sơn Trà kia nghe thấy chứ.”
Hai mắt lại nhìn ra bên ngoài không trông thấy bóng dáng Sơn Trà, bà ta mới tiếp tục nói: “Chính là con trai nhà họ Tạ ở ngay cách vách nhà Chu Bình An ấy, lúc trước cậu ta có cùng đến nhà chúng ta rồi.”
Tưởng Ngọc Trân dĩ nhiên là nhớ rõ anh, chỉ là cô thắc mắc sao đột nhiên Triệu Xuân Hoa lại túm anh với Sơn Trà vào chung một chỗ.
“Nhà cậu ta cách nhà họ Chu gần như vậy, thế thì sao lại tốt chứ?”
Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa như kiểu con lại không hiểu rồi: “Có gì mà không được chứ? Mẹ biết con lo lắng Chu Bình An, nhưng chẳng phải mấy ngày nữa thằng bé cũng phải đi bộ đội rồi sao? Con yên tâm thằng bé sẽ không thể gặp đồ móng heo Sơn Trà kia được.”
“Con có biết tình cảnh trong nhà của con trai nhà họ Tạ kia không? Mẹ có nghe bà mối Trần nói, cha mẹ cậu ta đã sớm chết, trong nhà chỉ còn một anh trai, lại còn cưới về một bà chị dâu cọp cái, tuy rằng đã sớm chia nhà với cậu ta, nhưng cũng không phải cái đèn cạn dầu, nếu như Sơn Trà gả qua đó, chắc chắn sẽ không thể vớt được chỗ tốt.”
Tưởng Ngọc Trân trầm tư một lát, hình như cô ta cũng đã từng nghe Chu Bình An nói qua, người kia tên là Tạ Tri Viễn, không cha không mẹ thì không nói, trong nhà lại còn nghèo. Sau khi chia nhà với vợ chồng anh trai, chỉ có nhà bếp là dùng chung, tổng cộng cũng chỉ chia ra hai gian phòng, còn rách nát cũ rích, vừa nhìn là biết gian nhà nghèo rớt mùa hè mưa dột mùa đông lọt gió.
“Con nghĩ lại mà xem, đến lúc đó con cách Sơn Trà gần như vậy, trong nhà nấu chút thịt thì mùi cũng có thể bay vào trong sân nhà nó, lại phải tận mắt nhìn thấy cuộc sống của con ngày càng tốt lên, còn nó thì nghèo đến mức cơm không có mà ăn, thế thì còn không là càng nghĩ càng thoải mái sao.”
Triệu Xuân Hoa cực kỳ am hiểu cách giày vò một người, biết rõ nếu muốn giẫm được Sơn Trà dưới lòng bàn chân, thì tra tấn cô từ trên thân thể là chưa đủ, mà còn phải chèn ép tinh thần cô đến khi không chịu được nữa thì thôi.
“Lúc ban đầu mẹ cũng nghĩ tới việc gả Sơn Trà cho lão Quang Côn ở trước thôn Đông Lâm kia, nhưng mà đồ móng heo này không còn giống như lúc trước, nó kém tuổi lão Quang Côn nhiều như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ không muốn, đến lúc đó làm ầm lên, nhà chúng ta cũng sẽ không vớt được tiếng tốt lành gì.”
“Nhưng nếu như gả nó cho con trai út nhà họ Tạ thì lại khác, tuổi tác của cậu ta với Sơn Trà không chênh lệch bao nhiêu, dáng vẻ cũng không tệ, kể cả bên ngoài có nhìn vào thì cũng coi như chúng ta không bạc đãi nó, nó dù có muốn làm ầm ĩ thì cũng sẽ phải cân nhắc, con nói xem có phải hay không?”
Xem ra Triệu Xuân Hoa đã nghĩ ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có con trai út nhà họ Tạ kia là phù hợp, một thằng nhóc nghèo cũng chưa đi học được mấy buổi, có thể có được tiền đồ gì lớn chứ, sau này chắc chắn sẽ giống như Sơn Trà, số phận bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Như thế còn chẳng phải là cực kỳ phù hợp với đồ móng heo Sơn Trà này sao?