Ngôn Lạc Hi hoảng sợ, đưa tay vỗ ngực, "Sao anh lại đứng đây nghe trộm chứ? Làm em giật hết cả hồn”
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới bên cạnh cô, cười lạnh nói: "Hồn của em không phải bị tôi dọa, mà bị người ta câu dẫn đi mất”
“Lệ Dạ Kỳ, đừng có ăn nói lung tung”. Ngôn Lạc Hi giận trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lệ Dạ Kỳ nhớ tới vừa rồi trong bóng tối anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Phó Luân tràn đầy yêu thương muốn độc chiếm nữ nhân của anh. Giờ ngẫm giống như mắc nghẹn ở cổ họng.
“Ngôn Lạc Hi, ngoại trừ công việc tránh xa tên đó ra cho anh. "Lệ Dạ Kỳ bá đạo ra lệnh
Từ trước đến nay anh đối với mị lực của mình mười phần tự tin, căn bản không đem Phó Luân để vào mắt, chỉ là không muốn ai mơ tưởng tới người phụ nữ của anh.
Ngôn Lạc Hi tựa vào vách tường, nhìn người đàn ông sắp phun ra lửa trước mặt, cô nhớ tới cô gái hôm nay nhìn thấy ở khu mua sắm kia, còn câu nói kia trong lòng thế nào cũng không thoải mái.
"Em mệt rồi, không muốn nói chuyện với anh.". Nói xong, cô lướt qua anh, đi về phía phòng tắm.
Tắm rửa đi ra, trong phòng sáng đèn giường màu cam, người đàn ông đứng trước cửa sổ trong suốt hút thuốc, bên chân anh rải rác mười mấy mẩu thuốc lá.
Chỉ trong thời gian ngắn cô đi tắm, anh đã hút hơn nửa hộp thuốc, phổi của anh không thành ống khói đi?
Cô bị sặc khói đến ho khan không ngừng, đội khăn lông đi tới, mở cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào xua tan khói trong phòng.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy anh đưa điếu thuốc vào miệng, cô kiễng mũi chân đưa tay lấy xuống, ấn tắt trên cửa kính, ném thẳng ra ngoài, cau mày nói: "Đừng hút nữa”
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô thật sâu không nói một lời giống dã thú ẩn núp trong đêm tối, nguy hiểm khiếp người.
Ngôn Lạc Hi theo bản năng lùi về sau một bước, người đàn ông bộ dạng nguy hiểm phản ứng nhanh chóng, tiến lên một bước, giam cầm cô ở giữa thân thể và cửa sổ, cúi người xuống, ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Ngôn Lạc Hi giơ tay muốn đẩy anh ra, lại bị hai tay anh bắt lấy, đặt ngược ở hai bên đầu, cả người không thể động đậy.
Nụ hôn kết thúc, sự u ám trên hàng lông mày người đàn ông dần tiêu tan đi, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đôi môi đỏ mộng ướt át của cô, vẻ mặt dịu dàng nói: "Đi sấy khô tóc”
Ngôn Lạc Hi đê mê trừng mắt nhìn anh, bộ dạng say đắm làm anh mềm lòng muốn chết, thở dài một tiếng nắm tay cô đi tới cạnh giường ngồi xuống cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Giờ phút này bộ dáng ôn nhu của anh và bộ dáng trong cơn thịnh nộ vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
Chẳng lẽ một cái hôn liền trấn an được?
Ngôn Lạc Hi khoanh chân ngồi ở trên giường, len lén nhìn anh, trên người anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi buổi chiều nhìn thấy ở trung tâm thương mại, trên áo có chút nếp gấp, góc áo ở thắt lưng quần bị kéo ra, toàn thân tản ra mùi hormone nam tính..
Khóe mắt liếc đến trên giường hai cái gối xếp cùng một chỗ, nghĩ đến lúc cô vào cửa, anh vừa mới tỉnh dậy.
Nghĩ đến sáng nay anh muốn cùng cô đi dạo, cô không biết tốt xấu cự tuyệt ném anh một mình ở khách sạn, trong lòng đột nhiên có chút hối hận.
Cô giơ tay, chậm rãi nắm lấy góc áo anh, lắc lắc như làm nũng:"Đừng tức giận nữa, em và Phó Luân không có gì”
Lệ Dạ Kỳ ngừng động tác, cụp mắt nhìn cô hơi chu miệng, bộ dáng làm nũng vô cùng đáng yêu, trái tim hoàn toàn mềm nhũn, từ tối hôm qua nhìn thấy Phó Luân ôm cô trở về, trong lòng ghim một cái gai. Lúc này thì lại không nỡ tức giận với cô.
“Anh không tức giận” Người đàn ông cứng rắn bỏ lại một câu, xoay người đi vào phòng tắm lấy máy sấy.
Ngôn Lạc Hi nhăn cái mũi nhỏ nhắn, rõ ràng là tức giận mà, cô trông mong đi theo, thấy anh khom lưng lấy máy sấy từ tủ ra, cô tựa như chơi xấu ôm eo anh, "Thật không tức giận?"
Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái, ánh mắt cô gái sáng ngời có chút xảo nguyệt, tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của anh. Bên tai anh hơi nóng lên giơ tay giữ cằm cô lại, cắn một cái vào môi dưới của cô:"Có tin anh làm em không xuống giường được?”
Môi dưới Ngôn Lạc Hi có chút đau, nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của anh nhịn không được cười rộ:"Buổi tối anh ăn gì chưa?”
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên liếc cô một cái, cô gái mặt mày hớn hở vô tâm vô phế, tức giận nói: "Tức giận đến no rồi, còn ăn gì nữa?
“A! Không phải anh nói không tức giận sao?”
“Anh hiện tại tức giận rồi”. Người nào đó vẻ mặt ngạo kiều.
Ngôn Lạc Hi quả nhiên có chút áy náy, anh từ xa chạy tới coi như đi công tác cô cũng không ở cùng anh, huống chi giờ này, cả cơm tối cũng chưa ăn.
“Vậy em đi thay quần áo cùng anh xuống lầu ăn khuya”
Nói xong, cô xoay người đi tìm quần áo, Lệ Dạ Kỳ vốn muốn quên đi nhưng nhìn cô hăng hái lại buông cô ra.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi mặc áo sơ mi dài tay và quần lửng, tóc xõa trên vai, thoạt nhìn giống như em gái nhà bên. Trên đường không có người đi đường, xe cũng rất ít, hai người sóng vai đi về phía trước.
"Ai, thiếu chút đã đóng cửa rồi, không tìm được đồ ăn đâu."
Ngôn Lạc Hi học theo bộ dạng của anh, hai tay vào trong túi quần, "Làm sao bây giờ?
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, hiển nhiên không hứng thú với mì ăn liền
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt anh ghét bỏ, cô hăng hái cùng nhau, đưa tay túm cổ tay anh, đi đến cửa hàng tiện lợi 24/24 đối diện, lấy hai ly mì đổ nước sôi vào rồi bưng đến khu ngồi.
Nam nhân cao quý, áo sơ mi trắng quần tây đơn giản, thân ảnh cao gầy cao lớn thẳng tắp, làm cho người ta có một loại xa cách cao cao tại thượng.
Ngôn Lạc Hi cắn nĩa đứng bên cạnh anh, nhìn bộ dạng mặt không chút thay đổi của anh, cô khẽ mỉm cười, nói: "Chúng ta giống đang quay phim thần tượng không?"
Cô nhớ khi còn bé xem một bộ phim truyền hình, nam nữ là lúc ăn mì mà gặp nhau, cảnh tượng kia cho tới bây giờ đều để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Hiện giờ loại tình tiết này đã nát bét trên đường cái, nhưng vẫn có thể nhớ rõ rung động lúc ấy nam nữ chính gặp nhau, như vậy làm cho người ta cực kỳ hâm mộ cùng hoài niệm.
Lý Dạ Kỳ xuất thân quân nhân, đứng như cây tùng, ngồi như chuông, nhưng cô gái bên cạnh lại cắn nĩa, xoay người loay hoay như con nít bị chứng tăng động giảm chú ý, một lát lại mở nắp ra xem mì chín chưa..
Thật sự khiến anh cảm thấy ly mì trị giá năm tệ đối với cô còn hấp dẫn hơn những món ngon do đầu bếp năm sao chuẩn bị.
"Nữ chính phim thần tượng không giống em, mắc chứng tăng động" Người đàn ông nói với vẻ chán ghét.
Ngôn Lạc Hi ôm ngực, giả vờ diễn như bị ai đâm một nhát:”Ai, tan nát tim tôi rồi”