Trong xe, Cố Thiển cúp điện thoại, quay đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng của Thẩm Trường Thanh:"Em cũng không rõ lắm tình huống gì, nhưng chị Lạc Hi hình như bệnh rất nặng, em muốn đi thăm chị ấy."
"Được, anh đưa em qua đó"
Thẩm Trường Thanh khởi động xe rời đi, nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Thiển, anh đưa tay qua, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Cố Thiển ngượng ngùng nhìn Thẩm Trường Thanh, bàn tay ấm áp đặt trên mu bàn tay mình mở ra khe hở say mê nắm đặt ở trên cần số, ẩn tình nhìn cô một cái, "Thiển Thiển, thật muốn mỗi ngày đều có thể bên em như vậy"
Bên tai Cố Thiển đỏ bừng, bọn họ kết giao thời gian dài, anh ngay từ đầu khắc chế, đến bây giờ lời tâm tình cậu bé, mỗi lần đều làm cho cô thẹn thùng đến ngọt ngào.
Cố Thiển cũng muốn ở bên Thẩm Trường Thanh cả đời như vậy.
Đèn đỏ phía trước, xe thể thao màu đen chậm rãi dừng lại.
Thẩm Trường Thanh ngoái đầu lại, nhìn bộ dáng thẹn thùng muôn dạng cúi thấp đầu của cô, khẽ cắn môi dưới, tâm niệm anh khẽ động, nắm tay cô hơi dùng lực, Cố Thiển lập tức ngã về phía anh.
"Trường Thanh... "Cố Thiển kinh hô một tiếng.
Một giây sau, môi cô bị hai mảnh mềm mại mềm dẻo ngăn chặn, bỗng dưng trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, một cỗ nhiệt huyết từ lòng bàn chân vọt thẳng về phía ót, sau đó nổ tung trên mặt.
Mặt cô đỏ bừng, cảm giác được đầu lưỡi anh đang miêu tả đường môi của cô, liền đỏ mặt đẩy anh ra, theo bản năng đưa tay che môi lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như chấn kinh, nhỏ giọt trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Trường Thanh nhìn phản ứng đáng yêu của cô, giống như một con thỏ trắng xù lông, không khỏi cong môi, cười đưa tay xoa loạn tóc cô, "Thiển Thiển, đây là nụ hôn đầu của chúng ta, anh sẽ ghi nhớ ở chỗ này.
Ngón trỏ thon dài của anh chỉ vào vị trí trái tim, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn cô.
Nhiệt độ trên mặt Cố Thiển nóng đến kinh người, bên tai truyền đến tiếng còi dồn dập, cô tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh, cúi đầu nói: "Đèn xanh rồi"
Thẩm Trường Thanh mỉm cười, tiểu gia hỏa của anh rất thẹn thùng, không thể đem cô bức nóng nảy, nếu không lại không để ý tới anh, anh liền thảm.
Khởi động xe rời đi, sau đó trong xe rất im lặng, Cố Thiển cảm giác được bên cạnh có một đạo ánh mắt nóng rực thường thường dừng ở trên người cô, nhưng cô cũng không dám cùng ánh mắt của anh giao hội.
Nụ hôn đầu tiên giữa bọn họ, nhưng cứ hôn như vậy, thật qua loa nha.
Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Bán Sơn, xe vừa dừng hẳn, Cố Thiển vội vàng đẩy cửa xe ra, còn chưa kịp xuống xe, cổ tay đã bị Thẩm Trường Thanh giữ chặt, cô quay đầu lại, mặt đỏ tới mang tai nhìn anh, "Em, em muốn xuống xe"
Thẩm Trường Thanh thở dài một tiếng, đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, anh dịu dàng nói: "Anh ở ngoài chờ em, lát nữa đưa em về"
"Không, không cần, em không biết tình hình hiện tại chị Lạc Hi thế nào, nếu chị ấy bị bệnh nghiêm trọng, em phải chăm sóc chị ấy." Cố Thiển hoảng hốt nói.
Cô không dám để Thẩm Trường Thanh tiễn nàng, vạn nhất để cho đại ca bắt gặp liền xong đời.
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh ảm đạm, "Không sao, hôm nay anh không có hoạt động, ở trong xe ngủ một giấc, lúc nào em muốn thì ra ngoài, không cần gấp gáp"
"Trường Thanh thật xin lỗi. "Cố Thiển đột nhiên nói
Thẩm Trường Thanh sửng sốt, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, hỏi: "Đang êm đẹp sao em nói vậy?"
"Anh... anh thật không dễ có thời gian ở bên em, em lại không ở bên anh, thật sự không muốn để anh ủy khuất chờ em như vậy, bởi vì nơi này của em sẽ đau."
Nắm tay anh đặt lên trái tim, trong mắt Cố Thiển tràn đầy chân thành và tình ý.
Thẩm Trường Thanh nghiêng người, hôn lên trán cô, "Thiển Thiển, chúng ta còn nhiều thời gian, không sao, đi thôi"
Cố Thiển gật đầu, "Vậy anh về nghỉ ngơi đi, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh".
"Được."Cố Thiển lo lắng áy náy, Thẩm Trường Thanh gật đầu đáp ứng.
Cố Thiển đẩy cửa xe xuống xe, đứng ở ven đường nhìn anh quay đầu rời đi, cho đến khi thân xe biến mất dưới sườn núi,
cô mới xoay người đi về phía biệt thự.
Phòng họp của tổng bộ tập đoàn Lệ thị, bao phủ trong một mảnh khí áp trầm thấp, các vị cấp bật cao ngồi vây quanh trước bàn hội nghị hình chữ nhật, từng người sợ tới mức không dám thở mạnh một hơi.
Lệ Dạ Kỳ trải qua huấn luyện quân sự, giỏi nhất là khống chế cảm xúc, lúc này dù môi không hé một lời, cũng khiến mọi người sinh ra áp lực rất lớn.
Anh thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng, sức miễn dịch siêu cường ngày thường, thế mà phá lệ bị cảm. truyện kiếm hiệp hay
Nghĩ đến trận mưa tối hôm qua, ánh mắt anh tối tăm khó giải thích, tay cầm bút máy nặng nề áp chế, ngòi bút cắt rách trang giấy mực phẩy ra, bỗng nhiên ngẩng đầu cắt đứt đang phát biểu phân khu quản lý, "Hôm nay hội nghị đến đây, tan họp!"
Lệ Dạ Kỳ đứng dậy rời đi, các lãnh đạo đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Bắc thu dọn đồ đạc xong xuôi, bước nhanh theo ra ngoài, nghe thấy anh ho khan, lo lắng nói: "Thất gia, anh bị cảm, tôi đi mua thuốc cho anh?"
"Không cần, Chu Bắc gọi điện thoại về, hỏi dì Đông hôm nay làm gì, đừng nói tôi hỏi"
Lệ Dạ Kỳ nói xong câu cuối cùng, giọng điệu và thần thái đều không khỏi khó chịu.
Tối hôm qua lúc trở về phòng, người phụ nữ vô tâm vô phế kia đã đi ngủ mất, anh càng nhìn cô càng tức giận, đi qua mới phát hiện cô đội một đầu tóc ướt nằm ngủ thiếp đi.
Trong lòng anh vừa tức vừa giận, không biết chăm sóc bản thân như vậy, không biết làm sao cô sống đến bây giờ?
Giận dỗi, vẫn là đi tìm khăn lông máy sấy, làm khô tóc của cô, lại ôm cô điều chỉnh tư thế ngủ, anh mới thay một bộ quần áo đi ra ngoài.
Chu Bắc: "......"
Cậu ta bấm số điện thoại bàn của biệt thự Bán Sơn, dì Đông liền nhấc máy.
"Dì Đông hả? Thất gia bảo tôi gọi điện thoại hỏi một chút, phu nhân đang làm gì?"
Lệ Dạ Kỳ: "......"