Ngôn Lạc Hi chật vật lau nước mắt, nàng quẫn bách phát hiện, vừa rồi hình như cô đã lao vào vòng tay anh.
Bất giác nhận ra, cô vội vàng đẩy một cái, mắt lướt qua anh dừng lại khu vực phía sau. Nhân viên giả vờ bận rộn, ánh
mắt họ cứ liếc nhìn về phía này.
Cô lúng túng thu hồi ánh mắt:"Em…em có chuyện muốn nói với anh.”
Lệ Dạ Kỳ nhìn nước mắt trên lông mi cô, tâm niệm khẽ động, bỗng nhiên cúi người xuống hôn lên mí mắt cô.
“Được, chúng ta vào văn phòng nói”
Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía
phòng làm việc của mình.
Một đường đi qua, không ít người liếc trộm bọn họ, Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn bóng lưng cao ngất của anh, cô tuyệt đối không nghĩ tới cuộc đối thoại của bọn họ bắt đầu từ một cái ôm và một nụ hôn.
Vào phòng làm việc, Lệ Dạ Kỳ lập tức xoay người, bàn tay chống lên cánh cửa, khóa bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào trong ngực, giọng nói mang theo nụ cười trầm thấp, lại có chút ngạo kiều, "Em muốn nói gì với anh?”
Ngôn Lạc Hi tựa lưng vào cửa, cả người bị hơi thở nam tính lạnh lùng vây quanh, cô ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh mắt sáng như đuốc, trong lòng không hiểu sao có chút không được tự nhiên:”Cái kia, chính là..."
“Là cái gì?” Cô càng quẫn bách, anh lại càng chờ mong lời cô sắp nói ra, vậy nhất định rung động lòng người.
Ngôn Lạc Hi cắn cắn môi dưới, nghĩ đến lời Điền Linh Vân nói cố lấy dũng khí mở miệng:"Ngày đó ở trung tâm thương mại em nhìn thấy anh và Phó Du Nhiên đi dạo phố, hai người..."
“Nhị ca"Một giọng nữ mơ hồ ngắt lời cô.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lại, bên kia sô pha, người phụ nữ ôm âu phục Lệ Dạ Kỳ ngồi dậy, dáng vẻ ngây thơ khốn đốn tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ,
Ngôn Lạc Hi nhìn cô ta, trong nháy mắt trái tim lạnh thấu. Còn gì để nói nữa không?
Cô thật sự ngu xuẩn dù biết rõ trong lòng Lệ Dạ Kỳ không một ai thay thế được Lệ Du Nhiên, vậy mà cô vì mấy cái túi phiên bản giới hạn đối với anh sinh ra mong chờ.
Nhưng bây giờ, cô lại bị hiện thực tát một cái đau đớn.
Tốc độ phát triển của bọn họ, so với hoả tiễn còn nhanh hơn.
Phó Du Nhiên tùy ý ra vào phòng làm việc của anh, đắp âu phục của anh, còn có thể trên sô pha của anh, ngủ ngon như vậy, giữa bọn họ quan hệ không cần nói cũng biết.
Tại sao cô phải ở đây tự chuốc nhục nhã?
Lệ Dạ Kỳ nhìn người phụ nữ bất chợt
xuất hiện trong phòng làm việc của anh, nhướng mày hỏi:"Sao cô lại ở đây?”
Phó Du Nhiên ôm âu phục của anh đứng lên, cô ta diện váy dài đến đầu gối, tôn lên dáng người thon thả, duyên dáng yêu kiều, môi đỏ mọng hơi cong, ngữ khí mập mờ không rõ nói:"Đương nhiên là nhớ anh, kết quả chờ đợi liền ngủ thiếp đi. Ngôn tiểu thư, cô cũng ở đây à"
Ngôn Lạc Hi nhìn Phó Du Nhiên vẻ mặt tự nhiên ra dáng nữ chủ nhận nơi này.
Trái tim đau đớn âm ĩ, đáng lẽ hôm nay không nên tới đây cũng sẽ không bắt gặp cảnh tượng đau lòng như vậy.
Cô dùng sức đẩy Lệ Dạ Kỳ ra, "Em về trước đây"
Lệ Dạ Kỳ có chậm hơn nữa cũng biết cô nhất định hiểu lầm, anh giữ chặt cổ tay cô.
"Bà xã, vừa rồi bà muốn hỏi cái gì?"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi trắng bệch, nếu không phải chút kiêu hãnh sót lại, chỉ sợ đã mất bình tĩnh.
Cô lạnh lùng nhìn anh, nói:"Em không muốn hỏi gì cả, chỉ là tới nói với anh, em sẽ nhờ luật sư gửi thỏa thuận ly hôn sớm nhất"
Nói xong, cô dùng sức hất tay anh ra.
Lúc xoay người, nước mắt lại lần nữa tuôn trào.
Khi cô quay đi nước mắt lần nữa tuôn trào, anh không phải chồng cô, không!
Nhưng trái tim cô lại dành cho anh, đây mới là một điều đáng buồn.
Ngôn Lạc Hi là cái thá gì? Ngay cả mẹ ruột còn vứt bỏ lại ở đây mơ nghĩ đến một tình yêu thủy chung?
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô rời đi, bàn tay cứng đờ giữa không trung nắm chặt, gương mặt tuấn tú tối sầm.
"Ngôn Lạc Hi"
Chờ anh kịp phản ứng thì, không tự chủ được đuổi theo tới thang máy, thang máy đang đi xuống, trong lòng tức giận điên cuồng, một cước đá vào cửa.
Cửa thang máy bị anh đạp sụp một lỗ lớn, gần như hỏng.
"Phanh" một tiếng vang rất lớn, nhân viên sợ tới mức không dám thở mạnh, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ phát hỏa lớn như vậy.
Điền Linh Vân ngồi trong xe nghe nhạc, thân xe trầm xuống, cô mở mắt nhìn lại, thấy Ngôn Lạc Hi mặt đầy nước mắt ngồi ở ghế lái phụ. Trong lòng cô lộp bộp một chút, "Nhị Lạc......"
"Bé cưng, lái xe, tôi muốn rời khỏi đây, càng xa càng tốt"
Ngôn Lạc Hi vừa lau nước mắt, nước mắt mới lại trào lên, cuồn cuộn không dứt.
Điền Linh Vân không dám hỏi nữa, nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Lệ Dạ Kỳ đuổi theo ra khỏi cao ốc, chỉ kịp nhìn thấy màu hồng nhạt ở chỗ rẽ nhoáng lên một cái, sau đó biến mất ở trước mắt. Anh cứng đờ đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Anh lấy di động ra, gọi cho Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi tựa lưng vào ghế, nước mắt rơi càng lúc càng gấp, đau lòng đến không cách nào hô hấp, trước mắt lần nữa hiện lên hình ảnh Phó Du Nhiên ôm âu phục của anh ngồi dậy.
Điền Linh Vân nhìn cô không tiếng động rơi lệ, đau lòng vô cùng.
Vừa rồi cổ vũ Ngôn Lạc Hi đi hỏi rõ ràng, là chắc chắn Lệ Dạ Kỳ đối với cô có tình cảm, nhưng không ngờ, cô sẽ khóc chạy lại. Lệ nhị thiếu rốt cuộc đã nói cái gì, làm cô tổn thương thành như vậy?
"Nhị Lạc, di động cậu đang reo"
Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn Điền Linh Vân nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, đưa tay che mí mắt, lòng bàn tay nhanh chóng bị nước mắt làm ướt:"Bé cưng, tắt máy giúp mình"
Điền Linh Vân nhìn thấy cũng muốn khóc, tại sao phải để cho Nhị Lạc đi hỏi rõ ràng kia chứ? Nếu không phải cô sẽ không khổ sở như vậy.
"Nhị Lạc..."
"Bây giờ tôi không muốn nói chuyện"
Giọng Ngôn Lạc Hi nghẹn ngào đến kỳ cục.
Điền Linh Vân mím môi, cầm lấy điện thoại nhìn thấy tên người gọi trong lòng nổi giận, thật muốn nghe máy mắng anh ta một trận nhưng nhìn thấy vẻ mặt Nhị Lạc chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Nhị Lạc, tôi hy vọng cậu hạnh phúc hơn bất cứ ai, nhưng tại sao đường tình của cậu lại gập ghềnh như thế? Phải làm gì để cậu bớt buồn?
Thật xin lỗi, ta tưởng Lệ nhị thiếu có thể cho cậu hạnh phúc, nhưng hóa ra anh ta không phải đích đến của cậu. Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Đôi mắt Điền Linh Vận ươn ướt, trước khi nước mắt rơi xuống, đã ngừng nói:"Nhị Lạc, chúng ta đi uống rượu.”
Lệ Dạ Kỳ gọi liên tục không ai nghe máy, lúc gọi lại, đầu kia đã khoá máy, anh không thể ngăn chặn nổi giận, giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở ngực.
Anh siết chặt điện thoại trong tay ra sức đập mạnh xuống đất, nhìn mảnh vỡ bắn bay, trước mắt anh hiện lên bóng lưng cô bị thương rời đi, trong lòng càng buồn bã mất mát.