Ngôn Lạc Hi tẩy trang xong đi ra, thiếu chút nữa đụng phải đang đối diện Phó Luân.
Phó Luân vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô, chờ sau khi cô đứng vững liền thu tay về, một tay đút ở túi quần, quả nhiên là tuấn tú vô song.
Ngôn Lạc Hi lui về một bước, kéo khoảng cách giữa hai người, nhất thời im lặng nhìn nhau.
Phó Luân dẫn đầu phá vỡ trầm mặc:"Dạo này em thế nào?
Ngôn Lạc Hi thái độ xa cách mỉm cười, "Vẫn vậy, còn anh?"
"Anh mới từ nước ngoài về, đã lâu không gặp, tâm tình của em thoạt nhìn rất tốt."
Phó Luân trước đó nhận lời mời của thương hiệu thời trang nam cao cấp, phải ra nước ngoài, cho nên vẫn chưa xuất hiện ở đoàn làm phim.
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói:"Vậy sao?"
"Ừ" Phó Luân trầm ngâm nhìn cô, tối hôm qua khi về nhà, tình cờ gặp Phó Du Nhiên đang tức giận ném đồ vật trong nhà. Hỏi ra mới biết, tối qua bị Lệ Dạ Kỳ si nhục.
Ngôn Lạc Hi bị Phó Luân nhìn đến khó chịu, cô thản nhiên nói:"Xong rồi, đi thôi"
Phần cảnh của Phó Luân vài ngày có thể quay xong, diễn cùng Ngôn Lạc Hi không nhiều lắm. Hôm nay quay trước mấy cảnh khác, cho nên Ngôn Lạc Hi hạ cảnh tương đối sớm.
Hai người lướt qua nhau, Phó Luân nghiêng người, nhìn bóng dáng thướt tha đi xa, ánh mắt sâu thẳm.
Lạc Hi,em có biết càng vướng vào Lệ Dạ Kỳ, khi sự thật lộ ra, em càng bị tổn thương nặng nề hay không?
Ngôn Lạc Hi và Cố Thiển rời khỏi trường quay, buổi tối phải thông báo, bây giờ phải đến hội sở trang điểm thay lễ phục.
Trên cung đạo thật dài, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Cố Thiển, "Cậu và Thẩm Trường Thanh làm hoà rồi sao?"
"Ừ". Cố Thiển gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng lại mang theo nghi hoặc,
Chị Lạc Hi, em cảm thấy gần đây Trường Thanh tâm sự nặng nề, hơn nữa so với khoảng thời gian trước anh ấy rảnh rỗi hơn rất nhiều"
Trong lòng Ngôn Lạc Hi lộp bộp, cô trêu chọc: "Rảnh rỗi ở bên em không tốt sao?"
"Đương nhiên là được, nhưng lần trước em thấy anh ta nổi giận với người đại diện, trước khi người đại diện rời đi, ánh mắt nhìn em cũng là lạ, trong lòng em rất bất an. "Cố Thiển khẽ cắn môi dưới, buồn rầu nói.
Ngôn Lạc Hi há miệng, nhớ tới đáp ứng điều kiện của Lệ Dạ Kỳ, cô nói:"Vậy em thử hỏi Thẩm Trường Thanh chưa?"
"Em hỏi rồi, anh ấy nói hai năm nay vẫn luôn liều mạng làm việc, thật vất vả mới có bạn gái, anh ấy muốn ở bên em nhiều hơn"
"Đã như vậy, cứ coi như anh ta muốn ở bên cạnh em đi"
Ngôn Lạc Hi bất ngờ, Thẩm Trường Thanh bị đẩy đường cùng vẫn không nói gì với Cố Thiển.
Chỉ nói đến phần thâm tình này, Cố Thiển ở bên anh ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng Mặc Bắc Trần sẽ buông tha sao?
Cố Thiển cau mày, nhìn Ngôn Lạc Hi, chần chờ nói: "Chị Lạc Hi, có phải chị biết gì không?"
Ngôn Lạc Hi xoa đầu lông mày."Thiển Thiển, trong lòng em có nghi vấn nên đi hỏi trước mặt Thẩm Trường Thanh cho rõ, nếu anh ta nguyện ý chia sẻ, sẽ tự động nói cho em biết"
"Chị Lạc Hi... "Cố Thiển còn chưa nói xong, một giọng nữ sắc bén vang lên phía sau.
"Cố Thiển, cô là tai tinh mau tránh xa Thẩm Trường Thanh cho tôi"
Ngôn Lạc Hi xoay người nhìn lại, thấy Tống Linh hung hăng đi tới, cô nhíu mày.
Tống Linh bước nhanh tới, giơ tay tát vào mặt Cố Thiển.
Ngôn Lạc Hi theo bản năng che Cố Thiển ở phía sau mình, cô vươn tay nắm lấy cổ tay Tống Linh, không vui nói: "Tống Linh, đừng làm càng, Cố
Thiển là trợ lý của tôi"
Tống Linh giãy dụa, không thể tránh khỏi tay cô, tức giận nói: "Ngôn Lạc Hi, tôi biết cô có Lệ tổng làm chỗ dựa, nhưng cũng không nên quá phận. Cố Thiển, có biết Thẩm Trường Thanh vì cô mà bị..."
"Tống Linh! "Ngôn Lạc Hi quát khẽ một tiếng.
"Lăn lộn trong giới này, còn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói hay sao?"
Tống Linh mạnh mẽ thu tay về, nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi cười lạnh, "Thẩm Trường Thanh bị phong sát, chẳng lẽ không phải vì anh ấy lén lút dây dưa không rõ với một trợ lý sao?"
"Tống Linh!" Trong giọng Ngôn Lạc Hi đã có thêm một tia cảnh cáo.
"Cô vừa nói cái gì?" bên tai vang lên thanh âm run rẩy của Cố Thiển.
Ngôn Lạc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt của Cố Thiển, thật không đành lòng.
"Thiển Thiển, cô ấy chỉ nói nhảm, em đừng để trong lòng"
"Tôi nói nhảm? Để giúp trợ lý yên tâm ở cùng Thẩm Trường Thanh, Ngôn Lạc Hi cô vẫn che giấu cô ta?" Tống Linh nổi giận đùng đùng nói.
Cố Thiển nhìn Ngôn Lạc Hi, rưng rưng nước mắt nói: "Chị Lạc Hi, Tống Linh nói có thật không?"
Ngôn Lạc Hi mím môi, trong ánh mắt chờ đợi của Cố Thiển thật sự không đành lòng làm em ấy thất vọng, đây chính là bước ngoặt giữa hai người bọn họ phải trải qua.
Ngôn Lạc Hi gật đầu:"Đúng, Thẩm Trường Thanh bị phong sát, theo chị được biết, hiện tại anh ấy chỉ có một bộ phim<<Thanh phi truyện>>đang quay"
Cố Thiển lảo đảo lui về phía sau hai bước, nước mắt tràn mi.
Đại ca nói được làm được, thật sự phong sát Thẩm Trường Thanh.
"Thiển Thiển, em đi đâu?"
Ngôn Lạc Hi thấy Cố Thiển xoay người chạy như bay về phía Bình Dương cung, cô không kịp để ý tới Tống Linh đang dương dương đắc ý, vội vàng chạy đuổi theo.
Bên ngoài cung Bình Dương, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở ven đường, nam nhân cao lớn cao ngất tựa vào thân xe, một thân âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, hoa quý vô song.
Cố Thiển từ xa nhìn thấy, bước chân dừng lại một chút, có loại chuột thấy mèo hoảng hốt trong lòng dâng lên.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Trường Thanh bị phong sát lại cố lấy dũng khí chạy nhanh qua tức giận dừng lại trước mặt Mặc Bắc Trần, cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông rất cao đến ngưỡng mộ.
"Anh đã phong sát Thẩm Trường Thanh?"
Giữa ngón tay Mặc Bắc Trần kẹp điếu thuốc, khói xanh lượn lờ, anh nhíu mày nhìn cô gái mắt đỏ bừng như thỏ con, môi mỏng khẽ mím, "Ừ"
Cố Thiển tức giận đến đau lòng, "Anh thật quá đáng"
"Anh cho ngươi lựa chọn." Mặc Bắc Trần vẻ mặt đạm mạc, nếu không phải vì tâm tình Cố Thiển, thủ đoạn của anh sẽ không nhẹ nhàng như vậy sớm đã cho Thẩm Trường Thanh hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô.
"Đó căn bản không phải là lựa chọn, mà là bức bách".Cố Thiển giận không kềm được gầm lên.
Khó trách người đại diện Thẩm Trường Thanh nhìn cô bằng ánh mắt oán giận trách cứ, thì ra thật sự là cô làm liên luỵ anh ấy.
Vậy mà tên đại ngốc kia, vì sao ở trước mặt cô không rên một tiếng?
Ngôn Lạc Hi đuổi theo liền nhìn thấy Cố Thiển lớn tiếng trước mặt Mặc Bắc Trần.
Hình ảnh Cố Thiển kích động bất chấp tất cả như vậy, cô chưa bao giờ gặp qua.
Phải chăng một người rụt rè cách mấy, vì người mình yêu sẽ dũng cảm chiến đấu tới cùng?
Mặc Bắc Trần đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, đôi mắt đen thâm thúy xẹt qua một tia sáng, lạnh lùng nói: "Xem ra anh quá dung túng em, để em học cách lớn tiếng với anh"
Mặc Bắc Trần đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Thiển kéo vào trong ngực.
Một giây sau, anh nắm cằm cô, cúi đầu hôn thật mạnh.
Ngôn Lạc Hi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, này... Mặc Bắc Trần quá độc đoán, hoàn toàn đúng là bá đạo tổng giám đốc nha!
Quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm!