Buổi tối ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi và Cố Thiển trang điểm đầy đủ, xuất hiện tại phòng tiệc tầng một khách sạn Mậu Quốc, có treo một tấm áp phích lớn <<Thanh Phi Truyện>>
Khi họ bước vào sảnh tiệc, rất nhiều khách đã có mặt.
Ngôn Lạc Hi mặc một chiếc váy dài màu hồng hoa đào, trên người không có đồ trang sức dư thừa, dáng người thanh nhã như một gốc hoa đào rực rỡ ngày xuân, hai má trắng nõn tinh xảo phấn nộn xinh đẹp, giơ tay nhấc chân lộ rõ phong độ thanh uyển mê người.
Bên cạnh cô, Cố Thiển mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu tím nho, tóc được búi thành kiểu dáng thịnh hành của giới trẻ hiện nay, trông đáng yêu mang theo phong thái mới.
Ngôn Lạc Hi nhận ly nước ép trái cây từ phục vụ, lại nhìn thấy Lê Trang Trang một thân váy đỏ, nhẹ nhàng thong thả đi về phía cô.
Lê Trang Trang từ trước đến nay theo con đường nữ vương, cao ngạo kiêu căng, khí thế tôn quý bất phàm thường thường ép tới các nữ minh tinh khác ảm đạm thất sắc.
"Cô Ngôn, <<Thanh phi truyện>>rốt cục đóng máy, biểu diễn của cô rất đặc sắc, chờ mong lần sau chúng ta hợp tác, tôi kính cô một ly, xin mời"
Lê Trang Trang nâng ly rượu lên, kiêu hãnh uống hết một hơi.
Ánh mắt bốn phía đều rơi vào trên người bọn họ, Ngôn Lạc Hi cũng không mặt mũi uống nửa ly nước trái cây, đang muốn nói chuyện, đại sảnh đột nhiên xôn xao náo nhiệt.
Cô ngước mắt nhìn, dẫn đầu đi tới chính là hai người đàn ông thân hình cao ngất, tướng mạo tuấn mỹ, cùng với khí chất tôn quý làm người ta không dời được tầm mắt. Phía sau bọn họ là Phó Luân và Phó Du Nhiên có lẽ đã gặp ở ngoài cửa.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, tiệc đóng máy <<Thanh phi truyện>>, Lệ Dạ Kỳ tới tham gia thì thôi, Mặc Bắc Trần đi theo góp vui làm gì?
Người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc nhìn lướt qua đám người, lập tức bắt được vị trí Ngôn Lạc Hi, không lẫn tránh đi ánh mắt người khác, trực tiếp đi về phía cô.
Ngôn Lạc Hi nhìn anh đứng lại trước mặt cô, cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến thăm em một chút, tiệc đêm nay có hài lòng không?"
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi, không hề để ý tới ánh mắt lo lắng trên người anh, trong mắt chỉ nhìn thấy cô.
Lê Trang Trang đứng ở bên cạnh, trực tiếp bị coi như người tàng hình.
Cô ta cắn chặt răng, lại nhìn ánh mắt si mê của Ngôn Lạc Hi, thầm hận trong lòng.
Ngôn Lạc Hi, qua đêm nay thôi, cô sẽ dính đầy scandal, đến lúc đó tôi xem cô còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh Thất ca?
Sau đêm nay, Thất ca sẽ trở thành của tôi.
Lê Trang Trang bất động thanh sắc nháy mắt với người phục vụ đứng trong góc tối, người kia ngầm hiểu ý, bưng khay đi tới.
Ánh mắt Mặc Bắc Trần tuần tra một vòng trong đại sảnh, cuối cùng bình tĩnh rơi vào một góc đó, có hai người vừa nói vừa cười, trong lòng anh ta điên đảo cuồn cuộn.
Người phục vụ đi qua bên cạnh, anh ta tiện tay cầm ly rượu, căn bản không chú ý sắc mặt đại biến của người này, bước nhanh về phía nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở góc kia.
Rượu bỏ thêm nguyên liệu được Mặc Bắc Trần bưng đi, phục vụ vội vàng gấp lại. Mà bên này, Lệ Dạ Kỳ cũng cầm một ly rượu trong tay, nhấp một ngụm, cười liếc mắt với Ngôn Lạc Hi, "Lần trước không phải muốn uống rượu sao?"
Ai kia kia đem ly rượu vừa uống đưa đến môi cô, rõ ràng đang trêu chọc.
Ngôn Lạc Hi kiêu ngạo quay đầu đi, nói:"Chồng rất nghiêm khắc không cho uống rượu, uống xong về nhà sẽ bị phạt đòn"
Bộ dáng kiêu căng của cô khiến anh hứng thú chơi đùa:"Không sao, chồng em muốn vậy"
"Hừ, em mới không muốn."
Ngôn Lạc Hi mới sẽ không thỏa mãn loại thú vui ác độc này của anh, ánh mắt của cô dừng trong góc, từ sau khi Mặc Bắc Trần đi qua, bầu không khí bên kia rõ ràng căng thẳng lên.
Loại bất an này trực tiếp dẫn đến ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều hướng về phía bọn họ.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, nói với Ngôn Lạc Hi: "Em ở yên đây, anh qua đó xem."
Ngôn Lạc Hi vừa định đi theo lại bị một giọng nữ nhẹ nhàng gọi lại:"Cô Ngôn, chúc mừng bộ phim đã hoàn thành, tôi nghe Phó Luân nói, cô là một diễn viên rất chuyên nghiệp"
Ngôn Lạc Hi dừng bước, quay đầu nhìn Phó Du Nhiên mặc lễ phục màu đen, vẻ mặt đạm mạc nói:"Cảm ơn"
"Đêm nay cô là nhân vật chính, có vài lời đáng lẽ ra không nên nói làm cô mất vui, nhưng nếu không nói thì lại lo lắng cho cô, chân lún sâu vào bùn mới phát hiện mình là sinh vật đáng thương, tôi lại chịu không nổi"
Phó Du Nhiên cười giống như một con rắn độc thè lưỡi nham hiểm.
Ngôn Lạc Hi nhìn thoáng qua bóng lưng Lệ Dạ Kỳ, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Mẹ cô là Phó Tuyền, đúng không? Nhưng cô có biết bà ấy và Nhị ca là thù không đội trời chung không?"
Nhìn thấy gương mặt Ngôn Lạc Hi biến sắc, Phó Du Nhiên ý cười càng thêm tươi đẹp.
"A, xem ra cô vẫn chưa biết"
Xung quanh người nói ồn ào, Ngôn Lạc Hi túm lấy Phó Du Nhiên ra ngoài đại sảnh, đến nơi yên tĩnh không người, cô trầm giọng nói:"Cô đang nói nhảm cái gì?"
"Năm đó, tôi bị Phó Tuyền bắt cóc, bà ấy đã tìm người phẫu thuật thẩm mỹ đánh lừa tất cả, để cho Nhị ca tưởng rằng tôi đã chết. 10 năm nay, anh ấy vẫn dốc lòng đi tìm hung thủ để trả thù cho tôi. Nói xem, Nhị ca có biết cô là con gái kẻ thù hay không? À, có lẽ đã biết nên mới tiếp cận, kết hôn rồi lợi dụng! Cô nghĩ lại, anh ấy có phải chưa từng nói thích hay yêu cô không? Bởi vì Nhị ca yêu nhất chỉ mình tôi mà thôi"
Máu cả người Ngôn Lạc Hi đều lạnh thấu, ngay cả Phó Du Nhiên rời đi khi nào cũng không biết, Lệ Dạ Kỳ cùng Phó Tuyền là kẻ thù không đội trời chung, mà cô là con gái bà ta.
Nếu Lệ Dạ Kỳ đã sớm biết mối quan hệ này, vậy mục đích anh cưới cô là gì?
Ngôn Lạc Hi tâm thần đại loạn, không có phát hiện trong bóng tối bỗng nhiên đưa tới một bàn tay che miệng mũi của cô lại, mùi vị gay mũi tràn ngập ở chóp mũi, cô cảnh giác được đó là thuốc mê, muốn ngừng thở cũng đã không kịp.
Trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.