Cố Thiển thất hồn lạc phách đi ra Bình Dương cung, xa xa nhìn thấy người đàn ông khoanh tay đứng bên cạnh xe. Trong nháy mắt đó, cô rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại nặng nề như bị đổ chì.
Mặc Bắc Trần nhìn thấy cô đi ra Bình Dương cung thì bước nhanh đi tới, đứng lại trước mặt cô, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm ánh mắt sưng đỏ, trái tim đau nhói, đưa tay muốn ôm cô vào trong ngực.
Cố Thiển vội vàng trốn sang bên cạnh, động tác quá cong, cô ngã thẳng xuống đất.
Mặc Bắc Trần kinh hãi, đưa tay bắt lấy cô, đồng thời dẫn đầu té ngã trên mặt đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đem cô vững vàng tiếp vào trong ngực, khuỷu tay chống đỡ trên con đường đá xanh gồ ghề, một trận đau như thấu tim.
Ngay cả lông mày anh cũng không nhíu lại, đỡ cô ngồi dậy, vội vàng kiểm tra "Có bị thương ở đâu không?"
Cố Thiển cúi đầu không nói lời nào.
Mặc Bắc Trần biết cô dùng trầm mặc để đối kháng với anh, anh kéo cô đứng lên, khom lưng ôm lấy cô, Cố Thiển bỗng nhiên giãy dụa, "Đừng chạm vào tôi, thả tôi xuống."
Mặc Bắc Trần như chim ưng con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, "Thiển Thiển, Thẩm Trường Thanh còn ở trên thành lâu nhìn, em có muốn anh ở trước mặt anh ta hôn em không?"
Cả người Cố Thiển cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trên cổng thành, hốc mắt cô chua xót, rất nhanh an tĩnh lại, cô biết Mặc Bắc Trần nhất định sẽ nói được làm được.
Cho đến khi anh đặt cô lên xe, cô vội vàng lui vào góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Mặc Bắc Trần ngồi vào ghế sau, tâm tình ủ dột tới cực điểm, trầm giọng nói:”Chú Thu, lái xe, đi cục dân chính."
Đồng tử Cố Thiển phóng to, cô nhớ tới lời Thẩm Trường Thanh vừa nói, trái tim gần như đã bị xé thành mảnh nhỏ:”Anh hai, chúng ta có thể không đăng ký kết hôn hay không, em không thích anh, không muốn gả cho anh”
Bàn tay to của Mặc Bắc Trần nắm chặt thành quyền, vẻ mặt âm trầm:”Anh thích em là đủ rồi”
"Trói một người không thích mình ở bên cạnh, anh cảm thấy thú vị sao?" Cố Thiển hung tợn nhìn Mặc Bắc Trần, anh quả nhiên là ác liệt tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
Từ nhỏ đã không nhìn cô vào mắt, chỉ cần thấy cô vui vẻ, anh sẽ nghĩ hết biện pháp làm cho cô khóc. Hết lần này tới lần khác còn ở trước mặt người ngoài ngụy trang vô cùng tốt, tất cả mọi người cho rằng anh đem nàng sủng đến cực hạn, chỉ có cô biết, bản chất của anh có bao nhiêu xấu xa.
"Không thử làm sao biết có thú vị hay không?"Mặc Bắc Trần nới lỏng nơ, dỗ dành cô vài ngày, kiên nhẫn đã hao hết, không thể lại để mặc cô tiếp tục như vậy không nhìn thấy anh.
Cố Thiển trợn tròn mắt, "Anh biến thái”
Mặc Bắc Trần nhíu mày, nhìn trong mắt cô tràn đầy chán ghét, giống như chạm vào vảy ngược của anh, anh bỗng nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bàn tay to nắm cằm cô, dùng sức hôn lên.
Cả người Cố Thiển chấn động, khi kịp phản ứng, cô giãy dụa kịch liệt, nhưng vô luận như thế nào cũng giãy dụa không ra, đầu lưỡi anh công thành chiếm đất, xâm chiếm từng tấc khoang miệng cô.
Cô vừa tức vừa giận, há mồm không chút lưu tình hung hăng cắn xuống, nếm được vị máu tanh mặn ngọt, nhưng anh vẫn không buông, cho đến khi anh hôn đủ mới chậm rãi lui ra.
Cố Thiển giận không kềm được, giơ tay vung lên mặt tuấn tú của Mặc Bắc Trần, nửa đường cổ tay bị chặn lại, mặt người đàn ông lạnh lùng, giọng nói ôn tồn khác thường, "Thiển Thiển, một cái tát này của em dám đánh, cũng đừng trách anh ở trong xe muốn em.”
Cố Thiển cắn chặt răng, dùng sức rút tay về, mở hộc xe bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng súc miệng.
"....."
Mặc Bắc Trần thấy thế, hận không thể bóp chết cô.
- ---------
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, lúc ba người tới Lê Thành đã là đêm khuya, đến khách sạn thu xếp ổn thỏa cũng ba giờ sáng. Ngôn Lạc Hi nằm trên giường, vẫn không ngủ được
“Điền Điền…..”
Điền Linh Vân trên giường đơn bên cạnh ngủ mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng lên tiếng:”Hả?”
"Không có gì, cậu ngủ đi." Ngôn Lạc Hi trở mình, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi ngồi trong nhà hàng ngáp dài ngáp ngắn.
Ở nước ngoài có cái thật tiện, ra đường không cần cải trang, không cần kính râm nhìn bầu trời qua cửa kính cảm giác thật thoải mái.
“Đã lâu không nhìn thấy bầu trời trong xanh như vậy, đáng tiếc chúng ta đến đây làm việc, không phải đi chơi.”Ngôn Lạc Hi đưa một miếng bánh mì vào trong miệng uể oải nhai.
Điền Linh Vận vừa ăn bánh mì nướng vừa xác nhận lịch trình hôm nay, thấy cô còn đang buồn xuân thu, liền nói: “Tối nay có buổi trình diễn thời trang, nhưng chúng ta phải đi gặp tổng giám đốc trước. Cậu mặc chiếc váy màu xanh da trời đó đi.”
“Ồ”
"Chúng ta có thể trở thành người phát ngôn cho thương hiệu này ở khu vực Châu Á hay không tùy thuộc vào cuộc gặp gỡ lần này". Điền Linh Vân đã nói chuyện với tổng giám đốc không nhiều lắm, chờ anh ta gặp Nhị Lạc cơ bản có thể quyết định.
Nếu như Nhị Lạc có thể làm người đại diện của thương hiệu lần này, như vậy cô liền thuận lợi bước vào giới thời trang ở Mỹ, về sau tài nguyên trong phương diện thời trang cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Ngôn Lạc Hi có chút không yên lòng, "Vị tổng giám đốc này có sở thích gì không?”
Điền Linh Vân sửng sốt, "Cái này cũng không chú ý, làm sao vậy?”
“Thư ký Chu phiền anh giúp tôi điều tra sở thích người này một chút trước khi chúng ta gặp mặt. Cổ ngữ có câu, hợp ý, làm ít công to”
Cho dù lần này không lấy được người phát ngôn, ấn tượng tốt lần đầu gặp mặt, về sau vẫn còn có cơ hội.
“Vâng”.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Lạc Hi trở về phòng thay váy, thu dọn xong Chu Bắc trong tay mang theo hai chai
rượu lâu năm đi tới.
”Phu nhân, đây là món ưa thích của Lão Phật gia”
“Rượu sao?" Ngôn Lạc Hi ngạc nhiên hỏi
“Đúng vậy”
Ngôn Lạc Hi không cần hỏi Chu Bắc sao lại tra ra nhanh vậy, cậu ta là quân nhân, mấy chuyện cỏn con này không làm khó được.
“Vậy chúng ta đi thôi”
Ba người ngồi vào trong xe, nửa giờ sau, xe dừng lại trước tòa nhà nghệ thuật tuyệt vời, đây chính là trụ sở chính huyền thoại Ne Crawford.
Đây là một thương hiệu lớn sản xuất ra những quần áo, túi xách, giày dép xa xỉ tiêu thụ khắp nơi trên thế giới. Nó cũng là thủ đô trong mơ của tất cả các cô gái trẻ tuổi, bởi vì mỗi mùa khác nhau bọn họ sẽ ra mắt thời trang theo phong cách độc đáo, mặc quần áo của họ sẽ có cảm giác bồng bềnh như tiên giáng trần.
Nhân viên đi đến mở cửa xe, Ngôn Lạc Hi bước xuống đầu tiên nở một nụ cười thân thiện cảm ơn, người đàn ông nước ngoài bỗng dưng sửng sốt chốc lát, sau đó trở nên ngại ngùng.
Ngôn Lạc Hi cũng khá bất ngờ, lại lần nữa hướng đối phương gật đầu, Chu Bắc ở bên cạnh che mặt, nếu Thất Gia nhìn thấy vợ anh ấy thả điện lung tung, chỉ sợ người đàn ông đó lập tức đăng xuất khỏi thế giới này.
Ba người chuẩn bị bước tới trụ sở Ne Crawford, phía sau chạy tới chiếc Rolls Royce màu đen, nhân viên hướng về Ngôn Lạc Hi xin lỗi rồi bước tới mở cửa xe.
Ngôn Lạc Hi quay lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc từ trong xe xuống không thể nhịn được, cau mày, thực sự là hồn ma bất diệt!