Lê Trang Trang đi giày cao gót tự tin bước đi như người mẫu đến trước mặt Ngôn Lạc Hi, cô ta tháo kính xuống giống như một hoàng kiêu ngạo.
“Ngôn Lạc Hi, chúng ta lại gặp nhau”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười ngọt ngào phun ra lời lẽ không chút khách khí:”Ruồi bọ đáng ghét đuổi thế nào cũng không đi, khó trách người khác lại nói chúng là tai hoạ”
Lê Trang Trang sắc mặt khó coi, sau đó phục hồi trạng thái bình tĩnh nói:”Mạng cô cũng rất lớn”
“Người làm nhiều việc ác còn có thể đứng trước mặt nạn nhân không biến sắc, cũng thật hiếm thấy”
Ngôn Lạc Hi híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lê Trang Trang, cho dù trang điểm đậm cách mấy cũng không che được năm ngón tay trên hai má cô ta, có thể thấy đối phương ra tay tàn bạo đến mức nào.
Không lẽ Lệ đại thần đã đánh cô ta?
Lê Trang Trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ngôn Lạc Hi ghét đến không chịu nổi, tiến lên một bước, cúi người dán vào tai cô nói nhỏ:”Có muốn biết tôi vốn định làm gì cô không?”
Mùi nước hoa nồng nặc trên người Lê Trang Trang xộc vào mũi Ngôn Lạc Hi ghê tởm đến nhíu mày tránh sang một bên, chợt nghe cô ta nói:”Tôi bảo bọn chúng chơi nát cô chụp ảnh đăng lên mạng cho mọi người chiêm ngưỡng độ phóng đãng của cô, lúc đó xem thử Thất ca còn muốn cô nữa hay không”
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu giận dữ trừng mắt: "Lê Trang Trang, cô thật độc ác”
“Đúng! Tôi độc ác nhưng vẫn có Thất ca che chở. Còn cô Ngôn Lạc Hi là vợ anh ấy thì thế nào? Thân thể cô chạy dòng máu dơ bẩn, sớm muộn anh ấy cũng sẽ ghê tởm cô thôi”. Giọng nói u lãnh của Lê Trang Trang tràn đầy nham hiểm.
Bởi vì Ngôn Lạc Hi, cô ta giống như một con chó phải chạy trốn ra nước ngoài, sự nghiệp huỷ hoại hết thảy đều vì cô.
Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn Lê Trang Trang chính bị lời nói của cô ta đâm trúng chỗ đau, bàn tay nắm chặt cuộn tròn, cả người như muốn nhào tới đánh cô ta một trận cho hả dạ.
“Chu Bắc bảo vệ phu nhân”. Điền Linh Vân nhanh tay ngăn Ngôn Lạc Hi, đẩy qua bên cạnh cho Chu Bắc.
Cô gái như con báo cái bị chọc giận hùng hổ xông tới, túm lấy tóc Lê Trang Trang dùng hết lực tát lên mặt cô ta hai cái.
“Lão nương nhịn không nổi nữa, ở trước mặt tôi còn dám khi dễ bạn thân tôi, cô cho rằng tôi chết rồi hả?”
Lê Trang Trang không kịp đề phòng đã ăn hai cú tát, bị ném ngã trên mặt đất, hai má nóng rát đau đớn chưa lành lặn đã bị người khác xát thêm muối vào, bên trái phải đều có phần.
"Bốp bốp" hai tiếng, Chu Bắc bên cạnh cũng cảm thấy đau mặt thay, cô Điền khí thế dũng mãnh quá cường đại a!
Lê Trang Trang bị đánh đầu óc choáng váng, lớn tiếng hét lên:"Điền Linh Vân con khốn, cút ngay cho tôi”
Điền Linh Vân bị sự vô sỉ của Lê Trang Trang làm tức giận, túm lấy tóc cô ta
gắt gao đè mặt cô ta xuống mặt đất.
“Lê Trang Trang, tôi nói cho cô biết, Nhị Lạc có tôi bảo vệ, cô khi dễ cô ấy chính là khi dễ tôi, đụng tới cô ấy chính là đụng tới tôi. Đừng tưởng Nhị Lạc hiền lành dễ bắt nạt, tôi cũng phải người tốt bụng đâu”
Lê Trang Trang không ngờ tới trong loại tình huống này Điền Linh Vân mạnh mẽ như vậy, không kiêng dè hình tượng, trước cửa tổng bộ Crawford làm cho cô ta mất mặt, cô ta tức giận không chỗ phát tiết, trở tay túm tóc lại.
“Con khốn, tôi sẽ giết cô”
Điền Linh Vân nhanh nhẹn tránh né kịp thời công kích của cô ta, lại một bạt tai nữa tát xuống mặt Lê Trang Trang
“Đến đây, cô ở trong nước làm chuyện ác còn chưa đủ chạy ra nước ngoài vẫn không quay đầu hối cải, tôi thay ba mẹ cô dạy dỗ”
Lê Trang Trang trực tiếp bị cô đánh cho bối rối, hai bên má sưng lên cao, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Hai người giằng co hấp dẫn không ít người vây xem, Lê Trang Trang nhìn thấy những người đó chỉ trỏ, cô ta biết lúc này nếu biểu hiện vênh váo hung hăng, sẽ khiến người ta phản cảm.
Hơn nữa cô ta ở trong đám người kia nhìn thấy được phóng viên tâm niệm như điện chuyển, bỗng nhiên che mặt khóc nức nở:"Tôi ở trong nước bị các ngươi bức đến cùng đường, các ngươi còn không chịu buông tha tôi sao?"
Điền Linh Vân cũng biết vài thứ tiếng, nói tới tiếng Anh, Pháp, Ý trình độ cũng không tệ, có thể dễ dàng giao lưu cùng người nước ngoài. Vì thế tự nhiên nghe hiểu được Lê Trang Trang đang nói gì.
Điền Linh Vân cười lạnh:”Lê Trang Trang bớt đóng kịch lại, không ai tin cô nữa đâu”
Lê Trang Trang khóc rống không ngừng, "Cầu xin các người cho tôi con đường sống, không cần mỗi lần nhìn thấy đều ức hiếp tôi, tôi cũng chỉ muốn bình yên đóng phim, vì cái gì các người không chịu buông tha tôi chứ?”
Điền Linh Vân híp mắt, nhạy bén ngửi được mùi vị âm mưu, cho đến khi có ánh sáng lóe lên trước mắt, ngẩng đầu nhìn lại, thấy phóng viên nhật báo Lê Thành xen lẫn trong đám người mới kịp phản ứng bị Lê Trang Trang lợi dụng.
Thật ghét cay ghét đắng người phụ nữ ác ôn này, bị đánh thành ra như vậy còn tâm tư đi giở trò, đúng là bản tính khó đổi.
Nếu muốn ở Lê Thành giả vờ yếu đuối, tôi thành toàn cho cô!
Điền Linh Vân đứng lên, một cước giẫm lên mặt Lê Trang Trang, hơi cúi người nhìn xuống.
“Tôi đối với Bạch Liên Hoa giả bộ hiền lành cướp đàn ông của người khác như cô gặp một lần đánh một lần”
Hôm nay Điền Linh Vân ăn mặc rất đẹp chân đi bốt cao Chelsea phối áo vest hoa văn kiểu mới nhất hiện nay, phong cách tây âu vô cùng khí chất.
Một cước giẫm lên mặt Lê Trang Trang, chờ khi dời chân đi, mặt cũng để lại dấu giày kết hợp với kiểu trang điểm khóc lóc, có hiệu ứng hài hước giống như một diễn viên hài.
Ngôn Lạc Hi nhìn Lê Trang Trang từ nữ vương tao nhã, trong nháy mắt rơi biến thành một loại đồ vật không thể miêu tả, tâm tình cô phức tạp.
Nhìn Điền Linh Vân như chiến binh đắc thắng trở về, cô khẩn trương hỏi:”Điền Điền, có bị thương không?”
“Yên tâm, toàn bộ quá trình đều là tôi ngược đãi cô ta”
Điền Linh Vân dương dương đắc ý nói xong bỗng nhiên nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua đám người.
"Nhưng hình như gặp chút rắc rối, Lê Trang Trang cố ý chọc giận tôi, phóng viên chụp được hình cô ta bị tôi đánh, không chừng định bán thảm trước mặt truyền thông Lê Thành”
Ngôn Lạc Hi nhớ tới ánh sáng vừa rồi, cô cũng không thèm để ý, tiến lên ôm lấy Điền Linh Vân, "Không sao, Điền Điền, cám ơn cậu bảo vệ mình”
Vừa rồi nếu Điền Linh Vân không ra tay, cô cũng sẽ ra tay. Lê Trang Trang này thật sự quá thiếu ngược đãi.
Điền Linh Vân bị cái ôm bất thình lình làm cho chân tay luống cuống vỗ nhẹ bả vai cô.
“Chúng ta là bạn thân còn khách khí như vậy tôi sẽ giận đó”
Ngôn Lạc Hi liếc về phía Lê Trang Trang từ trên mặt đất đứng lên, mặt sưng như đầu heo nào còn nửa điểm hào quang bảy màu ngày xưa, nếu lấy bộ tôn dung này tiến vào giới giải trí nước F chỉ làm mất mặt nước nhà.
Lê Trang Trang đau đớn từ mặt đất đứng dậy hung tợn trừng mắt:"Ngôn Lạc Hi, tôi sẽ mở to hai mắt nhìn cho kỹ, cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục có bao nhiêu bi thảm”
“Mẹ ơi, cô thiếu đánh hả?”
Điền Linh Vân vung nắm đấm xông tới lại bị Ngôn Lạc Hi túm lấy:“Điền Điền không cần để ý tới tiếng chó điên sủa, chúng ta đi thôi”
“.......”