#Edit_by_ThanhTỷ
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cao lớn thẳng tắp, ngoại hình ưu tú không cần bàn cãi chỉ có một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô sâu thẳm khiến tim người ta vô thức đập mạnh!
Trái tim không biết nghe lời của Ngôn Lạc Hi đập thình thịch suýt chút làm đổ cả chai nước khoáng trong tay. Khí thế bất phàm làm cô theo bản năng đứng lên:"Sao anh lại tới đây?"
Lệ Dạ Kỳ khoanh hai tay lại, thần thái lười biếng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy nhiễm ý cười nồng đậm, giọng nói trầm thấp mang theo trêu chọc nhàn nhạt:"Sao tôi không thể tới đây?"
Ngôn Lạc Hi không quên người đàn ông này hai ngày trước khi dễ phát khóc, cô mỉm cười ngọt ngào:”Tôi nào dám, anh là nhà đầu tư bộ phim, là tổng tài chủ của chúng tôi”
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt cười, "Em biết là tốt”
Ngôn Lạc Hi liếc một cái, lập tức đứng lên đi về phía đạo diễn:"Đạo diễn, nhà đầu tư đến rồi, chúng ta bây giờ có thể cử hành nghi thức khởi quay được chưa?"
Hứa Uyên cười híp mắt gật đầu đi tới bên cạnh Lệ Dạ Kỳ:" Thất gia, cảm ơn anh đã tới tham gia nghi thức khởi động máy của chúng tôi, nghi thức sắp bắt đầu rồi”
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống chỗ Ngôn Lạc Hi vừa ngồi cầm lấy chai nước khoáng cô để trên bàn kiếng, uống một ngụm gật đầu nói:"Được”
Hứa Uyên há mồm kinh ngạc từ thái độ vừa rồi với Ngôn Lạc Hi liền nhận ra manh mối, xem ra<<Cẩm Cung>> được đầu tư nhờ vào công lao to lớn của diễn viên ban tặng.
Hứa Uyên đã trải qua những lần khó khăn nhất trong cuộc đời mình, sự lạnh lùng và sắc bén trước đây được ba năm đóng băng xoa dịu. Hiện tại, đã học được cách phán đoán lời nói và phong thái, biết sử dụng ưu điểm để quay trở lại.
Ngôn Lạc Hi trợn mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ giọng nói run rẩy, “Đó là của tôi…”
Thanh âm của cô rất nhỏ không muốn người trong đoàn phim chú ý tới bằng không truyền ra ngoài lại dính tới scandal nữa! Hiện tại hình tượng đối với cô mà nói là nhược điểm trí mạng.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày tiếp tục uống một ngụm lớn trước mặt cô, tràn đầy ý khiêu khích.
Ngôn Lạc Hi: "......”
Hứa Uyên giả vờ như không phát hiện, ho nhẹ một tiếng gọi nhà sản xuất tới."Thông báo mọi người, lập tức bắt đầu cử hành nghi thức khởi quay”
"Được rồi."
Nhà sản xuất xoay người đi gọi diễn viên có liên quan đến chuẩn bị, nam diễn viên chính của <<Cẩm Cung>> là Phó Luân, nam thần gần đây rất nổi, có lượng lớn fan hâm mộ, danh tiếng nổi trội hơn Ngôn Lạc Hi.
Phó Luân từ trong studio đi ra, anh ta mặc âu phục đẹp trai, toàn thân mang theo khí thế ngôi sao, bắt tay cùng Lệ Dạ Kỳ, sau đó đứng bên cạnh Ngôn Lạc Hi, thái độ quen thuộc nói: "Nghe nói nữ diễn viên chính là em, lúc đầu anh còn không tin”
Ngôn Lạc Hi lần trước cùng Phó Luân đứng trên sân khấu của một nhãn hiệu hóa trang, cho nên hai người tương đối thân thuộc, cô cười khanh khách: "Em cũng rất bất ngờ, khi anh đồng ý tham gia phim này.
Nam diễn viên chính của phim truyền hình, là người nổi tiếng, tài nguyên tốt nhất. Phó Luân không thể sa sút đến mức có thể đóng web drama.
Một nụ cười đắm đuối xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai và phi thường Phó Luân.
“Không còn biện pháp, cô em họ kia suốt ngày làm phiền đòi treo cổ tự tử, nếu không đồng ý, mỗi ngày sẽ chạy tới chỗ anh khóc, em biết anh sợ nhất là con gái khóc mà”
Ngôn Lạc Hi cười gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
"Được làm anh trai thật may mắn”
“Vâng”
Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh, nhìn thấy bọn họ trò chuyện nhiệt tình, khuôn mặt đẹp trai của anh hơi chìm xuống.
Hứa Uyên lặng nhìn, thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói: "Đội hình diễn viên đã đến đông đủ, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu cử hành nghi thức khởi quay. Tuy đội hình của chúng ta không mạnh mẽ như Võ Hậu bên cạnh, nhưng chỉ cần chúng ta nghiêm túc, cố gắng vượt qua cực hạn, sẽ có thu hoạch”
Ngôn Lạc Hi dở khóc dở cười, đạo diễn đang động viên bọn họ, hay đang xì hơi?
Nghi thức khởi động máy kết thúc, Hứa Uyên gọi Ngôn Lạc Hi lại:
"Lạc Hi, ở lại một chút, lát nữa phải đại hôn giữa em và Cảnh Vương, em đi thay đồ cưới trước”
Ngôn Lạc Hi liếc mắt nhìn người nhàn rỗi phú quý cách đó không xa, hạ giọng nói: "Đạo diễn, vị Thất gia này sẽ vẫn đợi ở chỗ này xem chúng ta quay phim sao?"
Hứa Uyên thầm nghĩ, "Có lẽ vậy, bà cô của tôi, em vạn lần đừng gây hoạ với người ta, nếu không chúng ta sẽ phải kết thúc sớm”
Ngôn Lạc Hi mím môi, thật không ngờ Lệ Dạ Kỳ lại đầu tư vào bộ phim này. Bây giờ thì tốt rồi, cô rõ ràng rất ghét anh, nhưng không thể đắc tội với anh, nếu không ngay cả cơ hội quay phim cuối cùng cũng không có, làm sao nói đến nổi tiếng, đánh vào mặt Lục Chiêu Nhiên?
“Biết rồi”
Ngôn Lạc Hi xoay người đi vào phòng chụp ảnh, thợ may đưa áo cưới cho cô:"Chị Ngôn, em giúp chị mặc”
Ngôn Lạc Hi lắc tay: "Không cần, để tôi tự làm, anh ra ngoài trước đi”
Cô vẫn không quen cởi áo tháo dây trước mặt người khác, chờ thợ may đi ra ngoài, cô cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, cởi áo khoác ra, lấy cái yếm đỏ thẫm mặc vào.
Từng đóng vài bộ phim cổ trang, cô đã có thể mặc cởi thành thạo, vừa mặc quần lót vào, liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng hóa trang truyền đến, cô nhíu mày: "Lý Trang phục, là anh sao?"
Ngoài cửa không có ai, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, người không phải Lý thợ may, còn có thể là ai? Có tiếng gõ cửa phòng thay bên ngoài truyền đến giọng nói đều đều có chút quan tâm của người đàn ông:
“Sao vậy?
Là anh! Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, vội vàng nói:
"Không, không có gì."
"Không có gì thật sao? Vào xem một chút."
Lý Dạ Kỳ vươn tay nắm lấy nắm đấm cửa vặn mạnh, Ngôn Lạ Hi chạy đến, quá muộn để khóa cửa, chân anh lại đập vào ghế. Đầu gối cô tê cứng lao người về phía trước. Đúng lúc này, một đôi cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên người mình với vẻ sợ hãi còn sót lại, anh cười, nói: "Chào đón tôi nồng nhiệt vậy sao?"
Tuy nhiên, cô vội vàng đẩy anh ra, chiếc áo khoác màu đỏ rơi xuống đất, cô lấy hai tay che ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Dạ Kỳ, "Thất gia, anh đi ra ngoài, tôi đang thay quần áo”
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, đôi mắt đen như hắt mực, "Sợ tôi?”
Ngôn Lạc Hi lưng tựa ở trên vách tường, da thịt bị vách tường mài có chút đau nhức, cô nhíu mày, "Đàn ông có phong độ sẽ không xông vào phòng thay quần áo của phụ nữ, hay là Thất gia muốn tôi hô to một tiếng, để cho anh nổi danh ở đoàn làm phim?"
“Tôi cược em không dám!”
Lệ Dạ Kỳ dựa vào vách tường, nhìn ánh mắt nàng càng tối mà trầm.