“Ngôn Lạc Hi, chị rốt cuộc là người như thế nào?”. Khanh Tuấn Hi đột nhiên hỏi, khi tốc độ xe tăng lên, anh ta không hề sợ hãi, vẫn đặt cược vào lương tâm của Tiếu Tiểu Tiểu. Khi thấy tốc độ xe vượt quá 50 vẫn chưa xảy ra tai nạn, trong lòng mừng thầm như điên thì ra cô vẫn lương thiện.
Tuy nhiên, hiện thực tát thẳng vào mặt khi bị lời nói thiếu nhẹ nhàng của Ngôn Lạc Hi làm cảm thấy xấu hổ vì những gì xảy ra ngày hôm nay.
Ngôn Lạc Hi thu lại ánh mắt không nhìn nữa. Dù cô có thuần khiết và tốt bụng đến đâu cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ cố làm tổn thương mình.
Khanh dựa vào bàn trang điểm và lắc đầu:”Tôi không làm điều đó để khiến chị biết ơn, chỉ là tôi đã đánh giá thấp sự tàn khốc của thực tế. Tóm lại tôi rất vui được hợp tác với chị”
Khanh Tuấn Hi đứng thẳng người, đút hai tay vào túi quần, mỉm cười ấm áp như Giang Lâm: “Tôi vẫn đang phân vân không biết tương lai sẽ như thế nào, hiện tại dường như đã tìm ra phương hướng.”
Nói xong, Khanh Tuấn Hi quay người đi ra ngoài, để lại Ngôn Lạc Hi bối rối một mình trong phòng thay đồ. Cô không hề làm gì cả phải không?
Bên ngoài phòng thay đồ, một số diễn viên khác đang thì thầm to nhỏ với nhau.
“Từ buổi thử vai đến lúc lái xe, mọi người có để ý gì kỳ lạ không? Hình như Ngôn Lạc Hi đã cướp Khanh Tuấn Hi từ tay Tiếu Tiểu Tiểu rồi?”
"Không có gì ngạc nhiên khi Khanh Tuấn Hi thích Ngôn Lạc Hi, cô ấy xinh đẹp diễn tốt hơn Tiếu Tiểu Tiểu hơn nữa vai Sơ Hạ cô ấy đóng cực giống trong kịch bản, với thần thái tự nhiên đó không ai lại không thích”Một nhân vật phụ khác nói.
”Ý cậu nói là Khanh Tuấn Hi quay phim rồi yêu luôn Ngôn Lạc Hi sao? Chẳng trách Tiếu Tiểu Tiểu ghét cô ấy đến vậy, giả vờ vô tội rồi cướp bạn trai người khác thật hèn hạ a”Một người khác chán ghét nói.
Khanh Tuấn Hi vừa lúc bước ra tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, anh chậm rãi bước tới, đứng trước mặt đám người:"Nói xấu sau lưng người khác chẳng phải càng đáng khinh hơn sao? "
Những người ngoài cuộc đều sửng sốt khi nhìn thấy Khanh Tuấn Hi.
Đôi mắt của Khanh quét qua đám đông với nụ cười trong trẻo.
“Tôi đánh giá cao Ngôn Lạc Hi, chỉ là ngưỡng mộ mà thôi”
Các diễn viên phụ nhìn bóng lưng của Khanh Quân Hi không khỏi ôm tim.
“Ôi chao, chao ôi đẹp trai quá, trách sao có nhiều cô gái thích anh ấy đến vậy."
"Thật đáng tiếc khi anh ấy đã có bạn gái”
Tiêu Tiểu Tiểu đứng ở phía sau mọi người nghe thấy Khanh Tuấn Hi bênh vực Ngôn Lạc Hi, trong lòng oán hận. Tất cả là vì con khốn này, cướp mất vai diễn thì thôi đi còn khiến Khanh Tuấn Hi chán ghét mình.
Tiếu Tiểu Tiểu quay người bước vào phòng trang điểm, Ngôn Lạc Hi vừa xong, cô quay người nhìn thấy Tiêu Tiểu Tiểu vẻ mặt tức giận đi vào, cô nheo mắt lại, đứng dậy lướt qua cô ta.
"Ngôn Lạc Hi, cô nghĩ mình thắng rồi sao?"
Tiêu Tiểu Tiểu xéo xắt hỏi.
Ngôn Lạc Hi dừng bước, lạnh lùng quay đầu nhìn, nói: "Tiểu Tiểu Tiểu, có thời gian chọc tức tôi thì hãy suy nghĩ xem cô đã làm gì đi. Tôi không xen giữa cô và Khanh Tuấn Hi cả"
"Phải không?" Tiếu Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cô, bực bội nói:"Cô cướp vai nữ chính của tôi, suốt ngày tản tỉnh Tuấn Hi. Đó là cái cô nói không xen giữ bọn tôi sao?"
"Kỹ năng mình kém cỏi, nên cảm thấy xấu hổ thay vì đi trách cứ người khác"
Giọng nói của Lạc Hi lạnh lùng, cô không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, tại sao lại bị nói là cướp mất vai diễn?
Tiếu Tiểu Tiểu tức giận đến đầu bốc khói, nhưng không thể phản bác:“Tuấn Hi chia tay tôi là vì cô!"
Ngôn Lạc Hi nheo mắt, chậm rãi đi về phía Tiếu Tiểu Tiểu trên người lan toả ra khí tức đáng sợ, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ta mà nói:"Cô là người phá hỏng xe máy Khanh Tuấn Hi biết nhưng không vạch trần dùng cả tính mạng bảo vệ cô. Thay vào đó, cô vì danh tiếng bản thân chấp nhận hi sinh anh ta. Cô là người khiến anh ta đau lòng, mọi thứ là lỗi của cô, sao có thể can đảm đến đây trách móc tôi?"
Tiếu Tiểu Tiểu bị giọng điệu hung hãn của Ngôn Lạc Hi buộc phải lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt vẫn không chịu thừa nhận tất cả là lỗi của mình.
"Không đúng, đó là vì cô, tất cả do cô. Nếu không có cô, tôi đã không làm việc đó. Là cô biến tôi thành ra thế này!"
Ngôn Lạc Hi hơi mím môi, sao mới có thể đánh cô ta thức tỉnh đây?
Người Khanh Tuấn Hi thích là Tiếu Tiểu Tiểu, từ ánh mắt liền nhìn thấy, giống như cách Thẩm Trường Thanh nhìn Cố Thiển tràn đầy yêu thương và lo lắng.
"Gỗ mục không thể điêu khắc, khó trách Khanh Tuấn Hi buông tay cô. "Ngôn Lạc Hi nói xong, xoay người bước đi.
Tiếu Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng cô biến mất ở sau cửa, oán hận trong mắt càng ngày càng nồng đậm, nếu không có Ngôn Lạc Hi làm sao có kết cục bị vứt bỏ như vậy. Nhất định sẽ tìm cách để cô nhận được báo ứng!
Cảnh quay buổi chiều tiến triển vô cùng thuận lợi, lúc kết thúc trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì cảnh quay trái mùa, Ngôn Lạc Hi ngồi trên xe bảo mẫu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cố Thiển ngồi bên cạnh, cầm lịch trình trong tay:"Chị Lạc Hi, tối mai cần lên TV tuyên truyền với đoàn làm phim<<Thanh phi truyện>>"
<<Thanh phi truyện>>đã bắt đầu chế tác hậu kỳ, ít ngày nữa sẽ được phát sóng trên kênh vệ tinh Hoàng Kim toàn cầu, trước đó, cần lên chương trình giải trí tiến hành tuyên truyền.
Ngôn Lạc Hi gật đầu, lại nói cô lần hai được lên chương trình giải trí so với lần trước, bây giờ danh tiếng cô tăng hơn rất nhiều.
Cô nhướng mí mắt, nhìn Cố Thiển tâm sự nặng nề, thản nhiên nói: "Tối qua em về nhà không xảy ra chuyện gì chứ?"
Cố Thiển ngẩn ra, lập tức lắc đầu:"Không có"
"Ồ."
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại suy nghĩ, sau khi Thẩm Trường Thanh rời khỏi đế đô, căn bản không có tin tức gì, giống như cắt đứt liên lạc cùng mọi người, cô luôn cảm thấy rất có lỗi, nhưng đây chính là sự thật.
Xe bảo mẫu đưa Cố Thiển về trước rồi mới lái đến biệt thự, xe dừng dưới bóng cây, Ngôn Lạc Hi bước xuống choáng váng, nhìn thấy trong sân có một chiếc xe lạ, cô khẽ cau mày, có khách ở đây sao?
Cô xách túi đi thẳng vào trong, vừa thay giày ở cửa vừa nói: “Dì Đồng, con về rồi.”
Dì Tong bước nhanh tới:"Phu nhân của tôi về rồi sao, trong nhà có khách"
"Ồ" Ngôn Lạc Hi nhìn về phía phòng khách, nhưng không thấy ai trong phòng.
Cô xách túi đi vào cửa, nhìn thấy má cô đỏ bừng bất thường dì Đồng hỏi:"Phu nhân bị cảm lạnh sao?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu nói: "Không sao, nhưng là khách nào vậy?"
"Có vẻ là bạn của tiên sinh trong quân đội, một người rất xinh đẹp."
Dì Đồng nhìn thấy trên mặt cô lộ vẻ bối rối, cô hạ giọng nói:"Ở phòng làm việc trên lầu đang thảo luận một số việc.”
Ngôn Lạc Hi gật đầu, người đẹp à? Đang lúc đang suy nghĩ, trên lầu truyền đến âm thanh, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ cùng một mỹ nữ đi xuống cầu thang, khung cảnh hài hòa đến khó hiểu.