Ngôn Lạc Hi đi vào trong rương kiệu, Bạch Kiêu đóng cửa lại, xoay người đi vào phòng điều khiển, khởi động đu quay.
Bạch Kiêu bên dưới ngẩng đầu lên nhìn đu quay chậm rãi xoay vòng tròn. Anh muốn là người đàn ông bênh cạnh bảo vệ, che chở cho cô, nếu là anh, sẽ không bao giờ để cô tổn thương thế này.
Sẽ mất bao lâu để cô cảm nhận được tâm ý từ anh?
Trong rương kiệu, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn Bạch Kiêu ở sân ga phía dưới trong lòng một trận khổ sở, xin lỗi Bạch Kiêu, để anh nhìn thấy em chật vật thất bại như vậy, cũng như để anh thấy sự ích kỷ này của em.
Bởi vì em cái gì cũng không thể đáp lại, trái tim đã bị người ấy chiếm trọn rồi.
Trên đu quay cao tít chở người thương tâm, tịch mịch từng vòng xoay, Bạch Kiêu đứng ở trên sân ga thuỷ chung nhìn người, tư thái trông coi cho dù là người có lòng dạ sắt đá cũng phải cảm động.
Trong rương kiệu, Ngôn Lạc Hi hai tay che mí mắt, khóc rống thất thanh.
Lúc này đây, là thật muốn từ bỏ cho dù có yêu anh bao nhiêu cũng không thể đánh mất tôn nghiêm đợi chờ bên cạnh.
Xin đừng thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại mà thương hại, bởi vì cô sẽ lại cô thường chính mình.
……
Lệ Dạ Kỳ lái xe về đến nhà, sau khi xem tài liệu tối qua tâm tình anh rối loạn, suy nghĩ không ra cách giải quyết tốt nhất.
Anh rất thích cô!
Bởi vì điều đó mà không thể đối mặt với cô,
không biết làm gì với cô, thậm chí lại không dám tin tưởng cô sợ hiện thực tàn nhẫn sẽ đẩy bọn họ vào một đường cùng.
Nhưng lại không đành lòng đối xử lạnh lùng sợ vô hình làm tổn thương cô.
Anh phải làm sao với em đây, phu nhân?
Xe chạy vào biệt thự Bán Sơn đã là nửa đêm cửa sảnh đèn sáng lên, anh thay giày lên lầu.
Đứng bên ngoài phòng ngủ chậm chạp không có đẩy ra đi vào.
Anh xoay người tựa lưng vào vách tường, rút ra một điếu thuốc ngậm ở giữa môi, lấy bật lửa đốt nặng nề phun ra một ngụm khói, phiền muộn trong lòng làm thế nào
cũng không thể tiêu tan.
Bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã gần trong gang tấc chân trời góc bể?
Một điếu tiếp một điếu hút hết một gói, mới đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, Lệ Dạ Kỳ đạp lên ánh trăng đầy đất đi qua, trên giường trống rỗng, trong lòng kinh hãi, đưa tay ấn bật đèn sáng ngời xốc chăn lên không có ai.
"Phu nhân"
Anh quay người nhìn về phía cửa, vừa rồi lấy đôi dép ra, hình như dép của cô vẫn đặt cẩn thận trong tủ, cô không về nhà sao?
Khi bước ra ngoài, anh lấy điện thoại gọi một cuộc, chuông reo liên tục nhưng không có ai trả lời, anh cau mày, cất điện thoại vội vã xuống lầu.
Sau khi xỏ giày lao ra ngoài, anh gọi điện cho Cố Thiển, một lúc sau mới có người bắt máy, mơ hồ có giọng nói:"Alo, Thất ca"
"Hi Nhi có đi cùng em không?"
Cố Thiển đột nhiên bừng tỉnh, dụi dụi mắt ngồi dậy:"Chị Lạc Hi vẫn chưa về à?"
"Không, cô ấy không đi cùng em?". Lệ Dạ
Kỳ bước nhanh ra xe, mở cửa bước vào chợt nhớ tới chuyện Điền Linh Vân xông vào quán cà phê.
Phó Du Nhiên đã nói gì với vợ anh?
Cố Thiển lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nghĩ đến bộ dáng đau buồn và tuyệt vọng của Ngôn Lạc Hi buổi tối nay, cô mím môi nói:"Thất ca, nếu anh không có tình cảm với chị Lạc Hi, thì hãy để chị ấy đi"
"........"
Lệ Dạ Kỳ cau mày:"Cố Thiển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Em cảm thấy rất tội nghiệp cho chị Lạc Hi, anh có biết chị ấy hôm nay rời khỏi đài truyền hình đã buồn tới mức nào, em không biết người phụ nữ bên cạnh anh tối nay là ai
nhưng chị Lạc Hi thực sự bị tổn thương, nếu đã không thể cho chị ấy thứ chị ấy cần. xin anh buông tay chị ấy càng sớm càng tốt"
Cố Thiển nói xong liền tức giận cúp điện thoại. Truyện Thám Hiểm
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại, càng nghĩ càng bất an, nước mắt lại trào ra.
Cô từng ghen tị với chị Lạc Hi vì có thể cưới được người mình thích, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy buồn cho chị ấy, Thất ca là một người vô tâm, nếu ở bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Lệ Dạ Kỳ ngơ ngác nhìn điện thoại, lời nói của Cố Thiển không ngừng văng vẳng bên tai, anh làm sao có thể buông tay bây giờ?
Lệ Dạ Kỳ vừa khởi động xe vừa gọi điện cho Điền Linh Vân, nếu vợ anh không ở cùng Cố Thiển nhất định phải ở cùng Điền Linh Vân, cũng giống như lần trước.
Điện thoại đổ chuông mấy lần rồi cúp máy, khi anh gọi lại thì đầu bên kia đã khoá luôn điện thoại.
"Chết tiệt!" Lệ Dạ Kỳ tức giận chửi rủa, ném điện thoại vào bảng điều khiểg, lồng ngực phập phồng, vợ không bắt máy, Điền Linh Vân cũng không bắt máy, đây là muốn anh nóng lòng đến chết sao?
Anh khởi động xe, phóng nhanh về phía căn hộ của Điền Linh Vân.
Rất nhanh, xe đã lái vào căn hộ, Lệ Dạ Kỳ mang theo tà khí đi lên lầu, đứng ở ngoài cửa, đưa tay ấn chuông cửa, đợi mấy phút, bên tron cũng không có động tĩnh gì.
Anh tức giận đạp luôn cửa:"Điền Linh Vân, mở cửa cho tôi!"
Điền Linh Vận đang ngồi ở trên giường, vừa rồi Lệ Dạ Kỳ gọi điện, cô cũng không thèm để ý đến. Có lúc không hiểu nổi, anh có biết đau lòng không? Không biết trân trọng, bây giờ mất đi mới lo lắng cũng muộn rồi.
Nhưng Điền Linh Vân không ngờ Lệ Dạ Kỳ lại trực tiếp đi tới cửa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, lo lắng làm phiền hàng xóm xung quanh, đành phải đứng dậy mở cửa nhìn ra người đàn ông bên ngoài.
Trước cửa, cô lạnh lùng nói: “Nhị Lạc không có ở đây với tôi.”
Lệ Dạ Kỳ mím chặt đôi môi mỏng, trông như sắp phát điên, nhìn chằm chằm Điền Linh Vân một lúc.
"Mở cửa, nếu cô ấy không ở đây, tôi chắc chắn sẽ rời đi."
"Đây là nhà tôi!" Điền Linh Vân kiên trì nói.
Lệ Dạ Kỳ trừng mắt nhìn, cuối cùng Điền Linh Vân bại trận đành mở lớp cửa chống trộm cho Lệ Dạ Kỳ vào, anh lục soát từng phòng sau khi xác nhận Ngôn Lạc Hi thật sự không có ở đây, thất vọng đi ra ngoài,
nhìn thấy Điền Linh Vân đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói:"Cô giấu cô ấy ở đâu?"
Điền Linh Vân xòe tay nói: “Tôi không giấu cô ấy cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”
“Điền Linh Vân!" Lệ Dạ Kỳ thấp giọng cảnh cáo.
"Trước khi rời khỏi đài truyền hình, cô ấy nói muốn ở một mình, tôi không đi cùng làm sao biết cô ấy đi đâu?"
Điền Linh Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, cô biết Nhị Lạc sẽ không gặp nguy hiểm nhưng không có nghĩa vụ phải nói cho Lệ Dạ Kỳ nghe.
Người như anh đáng phải chịu đau khổ.
Điền Linh Vân cay đắng nghĩ trong lòng, càng không muốn nói ra sự thật.
Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn cô:"Nói tôi biết tối nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Làm sao tôi biết?" Điền Linh Vân cũng lười để ý, có một số chuyện chính anh phải đích thân nói với Nhị Lạc.
"Tôi chỉ biết trước khi rời khỏi đài truyền hình, cô ấy đã nhìn thấy anh và Lệ Du Nhiên gặp nhau ở quán cà phê.”
Lệ Dạ Kỳ mím chặt đôi môi mỏng, quả nhiên đó là sự thật.
"Tôi hiểu rồi, nếu Hi Nhi liên lạc với cô, nhất định phải nói cho tôi biết". Lệ Dạ Kỳ nói xong liền quay người sải bước rời đi.