𝑬𝒅𝒊𝒕 𝒃𝒚 #𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉𝑻𝒚̉
Ngôn Lạc Hi vén váy chân bước ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu vào người cô đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, như thể cô vừa bước ra từ một bức tranh cuộn cổ xưa vô vô cùng vô cùng quyến rũ.
Tất cả ngây người nhìn cô! Nhất là Lệ Dạ Kỳ đứng cách đó không xa, cho dù vừa rồi đã thấy qua, vẫn bị vẻ quyến rũ động lòng người của cô mê hoặc.
Hứa Uyên nhìn thấy được tia lửa lóe sáng trong đáy mắt người đàn ông, ánh mắt si mê khi nhìn Ngôn Lạc Hi từ từ bước ra, trong lòng liềm rõ ý vị thâm trường nói:"Lạc Hi là một diễn viên rất tiềm năng chỉ cần có người nâng đỡ, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng"
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào trong túi quần, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thần thái bí hiểm khó phân biệt, anh cúi đầu cười:"Đạo diễn Hứa, cho dù không ai nâng đỡ, bằng tài hoa và nỗ lực của bản thân cô ấy Minh Châu cũng sẽ không bị bụi che khuất”
Hứa Uyên không phân biệt được tâm tư người đàn ông này, càng
không dám tùy tiện mở miệng, để tránh không cẩn thận đắc tội, liền tươi cười nói: "Thất gia nói đúng, là Minh Châu sẽ không bị che khuất"
Ngôn Lạc Hi chậm rãi bước xuống bậc thang, thu hoạch ánh mắt kinh diễm của mọi người, cô mỉm cười, ý cười e lệ khát khao hướng đến "Cảnh vương" Phó Luân đứng bên cạnh dí dỏm nói: "Cảnh vương điện hạ, những ngày kế tiếp hợp tác vui vẻ"
Phó Luân nhìn đến ngây dại, theo bản năng đưa tay đỡ cô đang tươi cười đứng dậy, bất chợt cảm giác được trái tim nhỏ bé thình thịch điên cuồng nhảy dựng. Không phải chưa từng thấy qua nghệ sỹ xinh đẹp, thậm chí có người so với cô càng nổi bật tuyệt trần nhưng lại chỉ mình cô mang đến cảm xúc to lớn mất bình tĩnh đến mức nhận ra mình có chút thất thố.
Lần trước ở trên sàn thương hiệu, trong lòng đã ôm hảo cảm với cô nhưng nghe nói bạn trai cô là Lục Chiêu Nhiên liền di dời tâm tư lại, hiện tại cô đã độc thân, trái tim bắt đầu rục rịch trở lại.
"Hợp tác vui vẻ" Phó Luân hai tay nắm chặt ngây ngô như đứa trẻ.
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hứa Uyên nhìn mặt, lập tức nhìn ra anh đang mất hứng, vội vàng nói: "Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, bắt đầu quay phim, Lạc Hi, Phó Luân, hai người đối chiếu lời thoại đi"
"Được"
Ngôn Lạc Hi vén váy chân bước ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu vào người cô đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, như thể cô vừa bước ra từ một bức tranh cuộn cổ xưa vô vô cùng vô cùng quyến rũ.
Mọi người đều sững sờ. Đặc biệt là Lệ Dạ Kỳ đứng cách đó không xa, mặc dù vừa rồi nhìn thấy cô mặc váy cưới màu đỏ, nhưng lúc này anh vẫn bị vẻ duyên dáng và quyến rũ của cô hớp hồn. Xu Yuan nhìn tia sáng trong mắt người đàn ông, anh nhìn theo ánh mắt của anh ta và thấy Ngôn Lạc Hi đang chậm rãi bước ra ngoài, anh hiểu ý và nói đầy ẩn ý:
“Lạc Hi là một diễn viên rất có tiềm lực, chỉ cần có người nâng đỡ, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng”
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào trong túi quần, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thần thái bí hiểm khó phân biệt, anh cúi đầu cười, "Đạo diễn Hứa, cho dù không có ai nâng đỡ, bằng tài hoa và nỗ lực của bản thân cô ấy, Minh Châu cũng sẽ không bị bụi che khuất”
Hứa Uyên không phân biệt được tâm tư nam nhân, không dám tùy tiện mở miệng, để tránh không cẩn thận đắc tội hắn, liền tươi cười nói: "Thất gia nói đúng, là Minh Châu sẽ không bị che khuất”
Ngôn Lạc Hi chậm rãi bước xuống bậc thang, thu hoạch ánh mắt kinh diễm của mọi người, nàng mỉm cười, ý cười e lệ khát khao, nàng hướng "Cảnh vương" Phó Luân đứng ở một bên phúc thân, dí dỏm nói:
"Cảnh vương điện hạ, những ngày kế tiếp hợp tác vui vẻ"
Phó Luân nhìn ngây người, theo bản năng đưa tay đỡ cô, cô đã tươi cười đứng lên, cười với anh, Phó Luân cảm giác trái tim nhỏ bé của mình thình thịch điên cuồng nhảy dựng lên.
Không phải chưa từng thấy qua so với nàng càng xinh đẹp tuyệt luân nghệ sĩ, nhưng là chỉ có nàng, có thể làm cho hắn thất thố như thế.
Lần trước vì sân ga thương hiệu, anh đã ôm hảo cảm với cô, nhưng nghe nói bạn trai cô là Lục Chiêu Nhiên, anh liền nghỉ ngơi tâm tư này, hiện tại lại bắt đầu rục rịch.
Hợp tác vui vẻ. "Phó Luân hai tay ôm quyền, ngây ngô như một tiểu tử.
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, sắc mặt trầm xuống.
Hứa Uyên nhìn mặt, lập tức nhìn ra anh mất hứng, vội vàng nói: "Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu quay phim, Lạc Hi, Phó Luân, hai người đối chiếu lời thoại.
Được.
Cảnh quay hôm nay là đêm đại hôn của công chúa Vân Dương và Cảnh vương điện hạ.
Ngôn Lạc Hi đóng vai công chúa, một thân váy cưới đỏ thẫm đang ngồi trên giường khẩn trương hai tay xoắn cùng một chỗ, đầu ngón tay trắng bệch.
Cửa tẩm điện đột ngột có người đẩy ra, Cảnh vương cầm kiếm đi vào, cảm nhận được cả người hắn sát khí trùng trùng Vân Dương thân thể khẽ run một cái, thanh âm cất giấu cẩn thận sự chờ đợi.
"Là...điện hạ sao?"
Cảnh vương đứng trước mặt nàng, rút kiếm gác trên cổ nàng, kiếm khí lạnh như băng lập tức cắt trúng da thịt cảm giác đau đến tận cùng, mờ
mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bên ngoài lụa đỏ mỏng manh kia:"Điện hạ..."
"Tử Tô đã chết, vì sao người chết không phải ngươi?", giọng nói của Phó Luân cực kỳ bi thương, đem nỗi tuyệt vọng mất đi mối tình đầu của Cảnh Vương, đồng thời lại vô cùng thống hận người phụ nữ trước mắt, biểu đạt cực kỳ nhuần nhuyễn.
Vân Dương công chúa một phen kéo xuống lụa đỏ, sắc mặt trắng bệch nhìn Cảnh vương đội mũ tinh xảo, thanh âm run đến lợi hại hơn, "Tử Tô là ai?"
……
Hứa Uyên hô: "Cut, rất tốt, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo"
Ngôn Lạc Hi thả lỏng ngã ngồi trên giường cưới, xoa xoa cổ, kiếm tuy không mở lưỡi nhưng vẫn có cảm giác đau đớn khi bị uy hiếp. Ánh mắt cô lướt một vòng quanh phim trường, phát hiện người đàn ông kia chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Phó Luân ngồi xuống bên cạnh cô, cười híp mắt nói.
"Diễn xuất của em càng ngày càng tốt nha, cảnh vừa rồi anh gần như bị em dẫn đi mất"
Nhất là khi biết Tử Tô mối tình đầu, vẻ mặt bi ai kia, khiến người ta nhịn không được muốn ôm cô một cái vào lòng.
Ngôn Lạc Hi nhận lấy nước khoáng nhân viên đưa tới, cầm ống hút uống một ngụm, "Anh diễn cũng rất tốt, em dự tính bộ phim của chúng ta nhất định sẽ thành công"
"Ừ, lửa bắn sang bên cạnh" Ngôn Lạc Hi thích thú cười khanh khách.
"Ơ, không nghĩ tới nơi này náo nhiệt như vậy nha!"
Một giọng nữ đầy mỉa mai bỗng nhiên chen vào, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lý Trí Viện trang phục cung đình vênh váo hung hăng đi đến.
<Võ Hậu> là một tác phẩm lớn, chỉ riêng nữ chính số hai đã có hơn mấy chục bộ trang phục dệt may do Giang Nam đặc biệt làm, hầu như mỗi tập đều không trùng lặp.
Mà kinh phí quay phim <Cẩm Cung> thì lại có hạn, nữ chính cũng chỉ hơn mười bộ quần áo, để tiết kiệm kinh phí, trang phục là do thợ dệt nhỏ làm ra, về chất liệu và kim chỉ, đều kém hơn thợ dệt hạng nhất Giang Nam.
Ngôn Lạc Hi uống một ngụm nước, ngữ khí ôn hòa thản nhiên, "Chó nhà ai không buộc kỹ, chạy tới đây sủa?"
Mọi người ở trường quay nghe vậy, tất cả đều hào hứng bừng bừng nhìn các cô, Lý Trí Viện là Tiểu Hoa mới nổi tuyến hai, gần đây tỷ lệ xuất hiện đặc biệt cao, làm người phát ngôn cho vài sản phẩm của ngôi sao, danh tiếng tăng lên rất nhiều
Tất cả mọi người đều biết, Lý Trí Viện cùng Ngôn Lạc Hi từng là gà một nhà cùng công ty.
Lý Trí Viện lấy được vai phim 《 Võ Hậu 》 nữ số hai, mà nói Lạc Hi lại buộc tự hạ mình đi diễn phim trên mạng nữ số một, có thể thấy được trước đó bị chèn ép thế nào.
Trong mắt mọi người hừng hực đón nhận đàm tiếu, hận không thể để hai người xé xác nhau tại phim trường, dù sao bọn họ xem náo nhiệt cũng không phải chuyện to tát.
Lý Trí Viện mày liễu dựng thẳng, phẫn nộ trừng mắt nhìn: "Cô mắng ai là chó?"
"Ai trả lời thì mắng người đó"
Ngôn Lạc Hi cầm quạt nhè nhẹ lắc: "Luôn có một loại chó dữ, ăn không đủ no liền quay lại cắn chủ nhân một miếng"
Lý Trí Viện khuôn mặt tươi cười vặn vẹo, nói về khả năng khống chế cảm xúc luôn không thể so bằng Ngôn Lạc Hi. Vì thế liền nhanh chóng bước nhanh trước mặt cô nói:"Ngôn Lạc Hi, nghèo túng thành như vậy còn có thể mạnh miệng sao?"
Ngôn Lạc Hi đứng lên, cầm quạt ngả ngớn vỗ vỗ lên mặt cô ta từ trên cao nhìn xuống, hạ giọng nói:"Dựa vào leo giường được cơ hội có gì đáng tự hào? Nếu tôi là cô liền khiêm tốn đóng cửa cười trộm đi, thế nào chạy tới trêu chọc người không muốn nhìn thấy sự hiện diện của mình"
Lời nói của Lý Trí Viện từ trước đến giờ không chiếm được ưu thế vì biết đoàn làm phim Cẩm Cung kế bên Võ Hậu mới cố ý tới đây diễu võ dương oai, kết quả về mặt khí thế đã bị Ngôn Lạc Hi đè đầu.
Lý Trí Viện giựt lấy cây quạt, sự bỉ ổi hiện rõ trên gương mặt, cất lên giọng điệu bố thí cho ăn mày.
"Nghe nói đoàn làm phim của các người không ai chịu đầu tư, chống đỡ nổi không đến cuối còn chưa biết. Gần đây vừa vặn tôi có chút tiền dư nếu cần tôi có thể hỗ trợ một chút"
"Ôi không! Ngàn vạn lần đừng lấy tiền của cô đến xúc phạm tôi nha, đoàn làm phim bọn tôi dù nghèo cũng không dám nhận loại tiền bẩn thỉu đó đâu, sẽ hạ thấp phong cách cả đoàn phim bọn tôi mất"
Giọng nói của Ngôn Lạc Hi không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Mọi người cười vang một trận, không nghĩ tới Ngôn Lạc Hi lại là em gái nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Lý Trí Viện tới tận cửa không đạt được mục đích, ngược lại còn bị người khác cười nhạo còn không tức giận muốn chết đi hoàn toàn không chịu nổi buông xuống một câu:"Cô cứ chờ đó" nói xong liền bước chân vội vàng rời khỏi phim trường.