Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần lại, lúc trước khi cô lấy được kịch bản, chỉ nói đạo diễn là một người mới, lại không ngờ tới người đó là Bạc Cẩm Niên, cô nhớ ra trước kia anh ta
đúng là tốt nghiệp khoa đạo diễn.
Chỉ là Bạc Cẩm Niên đã trở lại, Điền Điền có biết không?
"Đạo diễn Bạc, phó đạo diễn Hứa, chào các vị lão sư, tôi là Ngôn Lạc Hi"
Ngón tay dài rõ ràng của Bạc Cẩm Niên cầm bút, không kiên nhẫn chỉ lên mặt bàn, "Bắt đầu đi"
Ngôn Lạc Hi biểu diễn chính là đoạn bi tình nhất của <<Mạch thượng phồn hoa>> lúc chọn đoạn ngắn, cô đã suy nghĩ qua, với tâm tình hiện tại của mình, muốn biểu diễn Bạc Sênh Tiêu thời thanh xuân ngây thơ hoạt bát tương đối khó khăn.
Cho nên cô lựa chọn đoạn cao trào nhất trong bộ phim, cảnh Bạc Sênh Tiêu nhận được tin nam chính Yến Thanh Thành chết trận sa trường, cô đứng dưới tàng cây anh đào đính ước, hồi tưởng ký ức khắc cốt ghi tâm giữa hai người.
Ngôn Lạc Hi đi vài bước, theo bước chân của cô, cô đã nhập vai, vẻ mặt bi thương mà thê lương, ngước mắt nhìn ra xa, ánh mắt linh động, ánh sáng từng tấc từng tấc ảm đạm xuống, bỗng nhiên đau khổ, bỗng nhiên vui mừng.
Cô không có động tác, thậm chí ngay cả lời thoại cũng không có, vẻ mặt từng chút từng chút biến hoá làm cho người ta cảm nhận được vị vong kia cực kỳ bi thương, thời gian ba phút, tâm tình cô càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ:"Thanh Thành...chờ em..chờ em"
Buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người còn chưa thoát ra khỏi trong bầu không khí bi thương vừa rồi tỉnh táo lại, Ngôn Lạc Hi khom lưng cúi chào bọn họ, "Đạo diễn Bạc, Hứa phó đạo diễn, ba vị lão sư, buổi biểu diễn của tôi kết thúc rồi"
Hứa Khanh dùng sức vỗ tay, "Lạc Hi, rất đặc sắc"
Ba vị lão sư khác cũng vỗ tay theo, muốn nói Ngôn Lạc Hi cũng hết sức to gan, chọn một đoạn kịch ít lời thoại nhất để biểu diễn. Phải biết rằng cảnh diễn không có lời thoại, muốn dùng cảm xúc lây nhiễm người xem, là rất khó, nhưng Ngôn Lạc Hi lại làm được.
Cô dùng thời gian ba năm lắng đọng diễn xuất, quả thật làm hai mắt bọn họ tỏa sáng.
Bạc Cẩm Niên nâng kính gọng đen, châm biếm một tiếng, xoi mói nói: "Cô vẫn giảo hoạt như trước, đều biết lời thoại càng nhiều, càng không dễ biểu đạt, một cảnh hồi ức chuyện cũ nhớ nhung người chồng đã mất chỉ mất ba phút, cô cảm thấy khán giả có tính nhẫn nại này để xem tiếp?"
Ngôn Lạc Hi thử vai tới nay, không phải chưa từng gặp qua đạo diễn cố ý gây khó dễ người khác, nhưng cô và Bạc Cẩm Niên nói thế nào cũng là người quen cũ, tên này một chút mặt mũi cũng không để lại cho cô, có phải có chút không tốt hay không?
"Một vở bi kịch không phải ở lời thoại mà là tạo ra bầu không khí để khán giả đồng cảm. Tôi không nghĩ ba phút là quá dài"
Bạc Cẩm Niên cầm bút, viết nguệch ngoạc gì đó trên giấy, cũng không nhìn cô nữa, "Người kế tiếp"
Ngôn Lạc Hi cắn răng, xoay người ra ngoài, nhìn thái độ của Bạc Cận Niên có lẽ bộ phim này đã hỏng rồi!
Đi tới hành lang, Cố Thiển vội vàng nghênh đón, "Chị Lạc Hi, thế nào rồi?"
Cảm thấy tất cả nghệ sĩ đang chờ thử vai đều ngẩng đầu nhìn mình, cô lắc đầu:"Ra ngoài rồi nói"
Chờ ngồi vào xe bảo mẫu, cô nói với chú Trịnh: "Chú Trịnh, đến studio của Điền Linh Vân"
Điền Điền nhất định không biết tin tức Bạc Cẩm Niên trở về, ít nhất nên cho cô chút không khí, kẻo nhìn thấy Bạc Cẩm Niên sẽ bất ngờ không kiềm chế được cảm xúc.
- ---
Điền Linh Vân từ khi đảm nhận vị trí quản lý của Ngôn Lạc Hi, công việc rất bận rộn, hai ngày trước cô đã thuê thêm trợ lý, đự định đem toàn bộ bản thảo bàn giao sang đó, còn cô tập trung vào việc chế tạo Nhị Lạc trở thành siêu sao.
Mấy năm nay, cô trong giới giải trí quan hệ rộng rãi, có sẵn rất nhiều nguồn lực dùng để nâng đỡ Ngôn Lạc Hi, nhưng lại vẫn còn thiếu chút gì đó.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa, Điền Linh Vân
ngẩng đầu lên nói:"Mời vào"
Cửa bị đẩy ra, Mặc Bắc Trần mang theo đồ ăn bên ngoài đi tới.
"Biết ngay em bận đến không có thời gian ăn trưa, tình cờ anh có việc gần đây, gọi đồ mang đến cùng ăn với em"
Điền Linh Vân ngẩng đầu lên, chỉ chỉ khu nghỉ ngơi bên cạnh:"Chờ em một chút, còn vài việc chưa làm xong"
Mạc Thần Dật xoay người đi đến đó, đặt đồ
ăn lên bàn thuỷ tinh, hai tay đút vào túi áo khoác ngoài im lặng nhìn Điền Linh Vân, nữ nhân đang làm việc nghiêm túc đến quên mình, thật sự là mị lực bắn ra bốn phía a.
Anh dựa vào tường, quan sát cô một chút,
ánh mắt lại dừng trên đôi môi anh đào, nhất thời có chút khô khốc trong miệng, không được tự nhiên dời tầm mắt, đánh giá văn phòng của cô.
Trong phòng làm việc chất đầy tài liệu, còn có một ít lễ phục mới vừa lấy về, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại hài hoà đến lạ lùng.
Qua một hồi lâu, Điền Linh Vân mới duỗi lưng một cái:"Cuối cùng cũng xong"
Cô đứng lên, đi về phía Mạc Thần Dật, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác rộng màu kem, bên trong phối hợp với một chiếc áo len màu xanh nước biển, phía dưới là một chiếc quần màu xám, với đôi chân cao dài,
thoạt nhìn có cảm giác giống như nam diễn viên Hàn Quốc.
"Hôm nay bộ này phối rất đẹp, anh có bạn gái chưa?" Điền Linh Vân tại trên ghế ngồi xuống, cười trêu chọc.
Mạc Thần Dật ngồi đối diện, ánh mắt anh cực nóng nhìn cô:"Không, bạn gái anh là người đi đầu về thời trang, nếu anh không mặc đẹp một chút, làm sao dám tới gặp cô ấy?"
"Ồ, hoá ra bạn cùng ngành a, khi nào thì giới thiệu em quen biết?". Điền Linh Vân mở ra túi, đem thức ăn bên ngoài từng hộp từng hộp lấy ra cất kỹ.
"Em biết người này". Mạc Thần Dật cười híp mắt nhìn cô.
Điền Linh Vân nhíu mày:"Câu tiếp theo của anh có phải sẽ nói, em mỗi buổi sáng soi gương đều có thể nhìn thấy cô ấy?"
"Sao lại cướp thoại của anh, đau lòng".Mạc Thần Dật ôm lấy trái tim, làm ra bộ dáng tan nát cõi lòng.
Điền Linh Vân nhịn không được trợn tròn mắt:"Em nói anh tới đây là cố ý làm em chán ghét phải không?"
Mạc Thần Dật thật sự bị thương, kỳ thật biết rõ Điền Linh Vân không thích mình, dù không phải người đàn ông cô thích nhưng suốt ngày vẫn cứ quanh quẩn bên cạnh cô.
Cho dù bị cô chỉ trích, thương tâm vài ngày, rồi sẽ lại xuất hiện ở trước mặt cô.
"Nhóc con không có lương tâm, anh tới ăn cơm cùng em, còn ở đó chê anh?
Điền Linh Vân cười híp mắt nói: "Không chê không chê, chỉ thấy anh quá rảnh rồi, gần đây không phẫu thuật à?"
"Có, cũng không ảnh hưởng thời gian cùng em ăn cơm, đúng rồi, Thất ca và Ngôn Lạc Hi làm hoà với nhau chưa? Tối qua Thất ca còn ở nhà Lạc Hi kia mà"
Muốn nói đôi oan gia này cũng đủ gây sức ép, anh nhìn thấy liền mệt mỏi.
"Tại sao anh lại đến nhà Nhị Lạc?"
Điền Linh Vân vừa ăn vừa hỏi:"Tay Thất ca bị thương, kêu anh đến xử lý, nhưng hôm nay trong lòng vẫn cứ thấy bất an, hình như là gặp rắc rồi"
Sau khi Mạc Thần Dật rời đi tối đó, vẫn còn sợ hãi, luôn cảm giác lời anh nói đã bị Ngôn Lạc Hi nghe thấy.
Động tác nhai nuốt của Điền Linh Vân dừng lại, híp mắt nhìn Mạc Thần Dật:"Anh đã gây ra hoạ gì?"
Mạc Thần Dật nhìn vẻ mặt của cô, vô thức
lui về phía sau:"Thật ra, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cảm thấy nếu lời anh nói bị Ngôn Lạc Hi nghe được, Thất ca không chết cũng sẽ bị lột da"
"Hả?". Điền Linh Vân tựa hồ ngửi được khí tức bát quái.
Xế chiều hôm qua Nhị Lạc ở chỗ này vừa nghĩ thông suốt, tính toán muốn cố gắng, nếu Mạc Thần Dật thật sự nói cái gì, đả kích đến sức chiến đấy của Nhị Lạc, cô sẽ giết chết hắn.
Mạc Thần Dật gãi gãi đầu, có vẻ không nên ở trước mặt Điền Linh Vân nói chuyện này, nha đầu có bao nhiêu sức lực không phải anh không biết, cô chính là thần hộ mệnh bảo vệ Ngôn Lạc Hi.
"À...thật ra cũng không có gì to tát, ăn cơm ăn cơm thôi"
Mạc Thần Dật cầm đũa gắp thức ăn, giây tiếp theo đũa đã bị chiếc đũa trong tay Điền Linh Vân kẹp lấy:"Nói rõ rồi ăn, anh không làm gì sao phải sợ?"
Mạc Thần Dật đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Điền Linh Vân, anh cắn răng, dù sao thì nói cũng chết, không nói cũng chết, mặc kệ luôn.
"Là chuyện Thất ca trước đó tiêm thuốc tránh thai, anh nhắc nhở sắp tới thời gian, nếu như không muốn tiếp tục tránh thai, phải đi bệnh viện tiêm"
Điền Linh Vân tức giận một cước đạp qua.
"Anh có bị rớt não không? Loại lời này sao không lén nói với anh ta mà phải chạy tới nhà Nhị Lạc nói?"
Bị giày cao gót đá vào xương đùi, Mạc Thần Dật đau đến hít vào, anh ủy khuất nói:"Anh đâu phải cố ý, chỉ là nhớ tới nhắc nhở anh ấy một câu, tưởng đâu Ngôn Lạc Hi không có ở nhà, cô ấy chắc chưa nghe gì đâu nhỉ?"
"Anh nói xem? Anh chính là cây gậy quấy phân"
Điền Linh Vân tức giận đến đau lòng, mặc kệ Lệ Dạ Kỳ vì sao đi tiêm tránh thai, trong khoảng thời gian nhạy cảm này để Nhị Lạc nghe thấy, nhất định sẽ miên man suy nghĩ.
Cô thật sự muốn giết người a!
"Lúc đó đã hơn tám giờ, không thấy cô ấy ở nhà, nếu không, đã giữ mồm giữ miệng rồi"
Mạc Thần Dật giải thích, nếu trong lòng không bất an, anh sẽ không tới tìm Điền Linh Vân.
Điền Linh Vân che mặt:"Buổi chiều Nhị Lạc sẽ về"
"Anh tiêu đời rồi". Mạc Thần Dật vẻ mặt cầu xin, nếu Ngôn Lạc Hi thật sự nghe thấy, Thất ca sẽ hận chết anh đi.
Điền Linh Vân tâm tình dần dần bình phục lại, bất đắc dĩ nói: "Không có chuyện này, giữa bọn họ quan hệ cũng tồn tại các loại vấn đề khác thôi, nhưng Lệ nhị thiếu sao phải tiêm tránh thai?"
"Thất ca không nói, anh làm sao biết được?". Mạc Thần Dật khổ bức nói.
Điền Linh Vân nhíu mày, nghĩ đến buổi sáng gọi cho Nhị Lạc, thanh âm của cô nghe không quá bình thường, xem ra hai người lại cãi nhau.
Ăn cơm trưa xong, Điền Linh Vân đuổi Mạc Thần Dật về, cô không thể tĩnh tâm làm việc.
Từ sau khi Nhị Lạc gả cho Lệ Dạ Kỳ, không hết chuyện phiền lòng.
Đứng ở góc độ người ngoài, cô không thể bình phán ai đúng ai sai, chỉ là đau lòng Nhị Lạc trả giá, luôn không hợp thời cơ như vậy.