𝐄𝐝𝐢𝐭 𝐁𝐲 #𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐲̉
Lục Chiêu Nhiên theo bản năng muốn thu hợp đồng lại, nhưng đã bị Lý Trí Viện đưa tay lấy đi nhanh chóng nhìn bên dưới thời gian ký kết.
"Chỉ còn một tháng thôi sao?"
Lục Chiêu Nhiên đoạt lại hợp đồng, ném nó lên bàn làm việc, hắn nhíu mày nhìn giọng điệu không vui nói: "Em vào lúc nào?"
Lý Trí Viện một lòng suy nghĩ về hợp đồng vừa rồi không chú ý tới Lục Chiêu Nhiên đang mất hứng. Nguyên lai Ngôn Lạc Hi chỉ cùng công ty ký ba năm, hợp đồng một khi hết hạn, bọn họ rốt cuộc không thể nào quản thúc được cô nữa.
"Chiêu Nhiên, chúng ta tuyệt đối không thể để chị tôi rời khỏi công ty. "Lý Trí Viện lòng nóng như lửa đốt.
Lục Chiêu Nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ, cô mới là người muốn thấy cô ấy rời khỏi công ty nhất"
Tâm tư của Lý Trí Viện bị Lục Chiêu Nhiên nói toạc ra, cũng không che giấu:"Đúng vậy, em thừa nhận muốn chị ấy rời khỏi công ty nhất, nhưng đứng trên lập trường của anh, em lại không hy vọng chị ấy sẽ rời đi."
"Ồ, tại sao? " Lục Chiêu Nhiên hứng thú hỏi.
"Chiêu Nhiên, em biết tuy rằng anh cùng em một chỗ, nhưng trong lòng vẫn chưa thể buông được chị ấy nhưng em không ngại, thật sự. Em từ đầu đã nói nguyện ý cùng chị gái hầu hạ anh." Lý Trí Viện ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hai tay khoát trên đùi hắn, ánh mắt sở sở nhìn hắn.
Lục Chiêu Nhiên nhìn người phụ nữ hèn mọn trước mặt, nhíu mày gạt tay cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Em đồng ý chưa chắc cô ấy đồng ý"
Lý Trí Viện nhìn hắn đi tới trước cửa sổ sát đất cũng đứng dậy chậm rãi đi tới, ôm eo hắn từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng dày dặn.
"Chiêu Nhiên, không thể để chị gái rời khỏi công ty được, một khi chị ấy đi rồi sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta."
Lục Chiêu Nhiên híp mắt, hắn biết rõ quan hệ lợi hại trong đó. Ba năm này, Ngôn Lạc Hi cam tâm tình nguyện đem tài nguyên tặng cho công ty phía nhiều tiểu nghệ sĩ, để công ty nhanh chóng cường đại, hơn nữa ở đế đô thanh danh lên cao. Nếu như hắn thả Ngôn Lạc Hi đi, mặc kệ công ty nào ký hợp đồng với cô, đều sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn họ.
Ngôn Lạc Hi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn diễn xuất có diễn xuất, lúc trước không hot, là không có ai nghiêm túc nâng đỡ. Nếu gặp Bá Nhạc sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành siêu sao trong giới nghệ sĩ, đến lúc đó, hắn theo không kịp! Đây cũng là nguyên nhân ba năm nay, hắn không chịu chân chính tốn tâm tư nâng đỡ cô.
"Cô nói đúng, chúng ta quả thật không thể để cô ấy đi qua loa như vậy" Lục Chiêu Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu. Đáy mắt Lý Trí Viện xẹt qua một tia sáng quỷ dị, thu tay lại vòng tới trước mặt Lục Chiêu Nhiên.
"Chiêu Nhiên, anh phải tận lực giữ chị gái lại, nếu không giữ được vậy thì hoàn toàn phong sát luôn. Nhưng thời gian chúng ta không còn nhiều, anh phải nắm chắc quyết định"
"Ừ"
Lệ Trí Viễn nhìn vẻ mặt rõ ràng lo lắng của hắn, nói: "Vậy em đi ra ngoài trước."
Tiếng giày cao gót nện trên mặt đất giòn tan dần nhỏ đi, mãi cho đến khi trong văn phòng trở lại yên tĩnh, Lục Chiêu Nhiên lâm vào trầm tư nên biết Ngôn Lạc Hi Một là miếng ngọc thô sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi tiếng. Nếu hắn không thể lấy nó, hắn thà phá hủy nó!
Nửa đêm, một chiếc Bentley Mulsanne màu đen chậm rãi đậu bên ngoài khu chung cư, Lệ Dạ Kỳ xuống xe trước, người đàn ông giữ cửa, nhìn cô ngồi trong xe, giọng điệu không vui nói: "Em làm gì, xuống xe đi."
Ngôn Lạc Hi nhìn khu phố quen thuộc nheo mắt:"Làm sao anh biết tôi sống ở đây?"
"Thì cho người điều tra" Lý Dạ Kỳ trả lời, tất nhiên phải làm vậy rồi, anh cưới nữ nhân thế nào đương nhiên không thể cẩu thả.
"Anh!"
Ngôn Lạc Hi tức giận không nói nên lời, trên đời tại sao lại có loại người trơ trẽ một cách thẳng thắn như vậy? Không phải anh ta thì còn ai khác!
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười mỏng manh, "Em không muốn xuống xe, là muốn đến nhà anh?"
Ngôn Lạc Hi vừa lăn vừa bò xuống xe, nàng phất phất tóc, che giấu chật vật vừa rồi, phong tình vạn chủng nói: "Cám ơn anh đưa tôi về nhà, tôi đây đi lên trước."
Nói xong, cô xoay người đi lên căn hộ cầm thẻ đi vào trong sảnh cảm giác phía sau có người đi theo vào, quay đầu lại liền thấy người đàn ông không nhanh không chậm đi theo phía sau, cô hoảng sợ,
"Không phải anh đã về rồi sao?"
Người đàn ông liếc cô một cái, giọng nói hơi lạnh: "Canh giải rượu nợ anh không muốn trả sao?
Ngôn Lạc Hi: "......"
Cô không muốn dẫn sói vào nhà, nhất là con sói ăn thịt người không nhả xương này!
Ở trong xe anh đã dám đối với cô như vậy huống chi cô nam quả nữ chung sống một nơi, đó quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, củi khô gặp phải liệt hỏa.
"Hay anh ở trong xe chờ tôi nấu canh xong đưa xuống cho em?
"Cần gì phiền phức như vậy, tôi tự mình đi lên uống là được, như vậy mới có thể lộ ra thành ý"
Lệ Dạ Kỳ cười híp mắt nhìn cô, sao lại không biết trong lòng cô đang tính toán cái gì. Ngôn Lạc Hi cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Được, Thất gia mời!"
Lệ Dạ Kỳ chân dài bước vào thang máy, nhìn bộ dáng nghẹn khuất giận mà không dám nói gì, trong lòng cảm thấy sảng khoái, anh dựa vào vách, ung dung nhìn cô
"Sao anh lại cảm thấy em có chút không cam lòng tình nguyện chứ?"
Ngôn Lạc Hi ấn số tầng, quay đầu lại nhìn hắn, cười đến giả dối, nói: "Nào dám, tôi chỉ cảm thấy Thất gia ngày ngày xử lý vạn ‘gà’ có lẽ không có tinh lực lên lầu, mới nói là sẽ đem xuống đó chứ!"
Nhìn bộ dáng cười giả tạo của cô, liền biết lời này tuyệt không phải lời hay ho gì, nha đầu này giảo hoạt giống như tiểu hồ ly, anh cười nói trêu chọc, "Có tinh lực không, lát nữa cùng thử sẽ biết?"
Ngôn Lạc Hi thầm mắng trong lòng một câu, đấu võ mồm không dày bằng da mặt anh, cô dứt khoát không thèm để ý tới.
Trở về nhà, cô thay giày ở cửa, nhìn thấy đôi giày da bóng loáng trên chân Lệ Dạ Kỳ, cô khom lưng cầm một đôi dép nam đặt bên chân anh: "Thay dép đi"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, dép lê có dấu vết bị người ta xỏ qua, không cần nghĩ cũng biết đôi dép này cô chuẩn bị cho ai, trong lòng không hiểu sao cảm thấy không thoải mái, anh cởi giày, chân trần giẫm trên sàn nhà, trực tiếp đi vào phòng khách.
Ngôn Lạc Hi nhìn đôi dép bị ghét bỏ trên mặt đất, bất đắc dĩ nhún vai, anh vui là được rồi.
Ngôn Lạc Hi đi phòng bếp rót ly nước đi ra, đặt ở trước mặt anh, chán đến chết nhìn chương trình giải trí, cô xoay người vào bếp nấu canh giải rượu.
Lệ Dạ Kỳ bưng ly thủy tinh lên uống hơn phân nửa ly nước, anh đứng lên giống như đi dạo, nơi này không lớn, ba phòng ngủ hai phòng khách, trang hoàng đơn giản không khí làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Anh đi vào thư phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy máy hủy giấy trong góc nhét đầy một hộp giấy vụn, từ chiều dài giấy vụn xem ra, không thể nghi ngờ là giấy chứng nhận kết hôn anh bảo người ta đưa tới. Quả nhiên cô không làm anh thất vọng.
Lệ Dạ Kỳ nhếch khóe môi, nhìn như đang cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt. Những người quen biết đều biết, đây là điềm báo anh tức giận.
Người phụ nữ thần kinh lớn nào đó chết chắc rồi!!