Bị ánh mắt người đàn ông ép buộc không dám nhìn thẳng, Phó Du Nhiên nắm chặt tay buông thõng bên hông: “Không, ông nội và em không hề giao dịch gì cả.”
Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, bình tĩnh nói:"Tốt nhất là vậy, về chuyện nằm vùng anh sẽ tiếp tục đề nghị cấp trên cố gắng đưa em ra khỏi biển khổ càng sớm càng tốt, có một cuộc sống bình thường"
"Không, em muốn hỗ trợ, cùng tiến cùng lui với anh" Phó Du Nhiên lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ dần dần dịu lại:"Du Nhiên, em đã trở về thì nên ở cùng chú thím hai, họ luôn nghĩ đến em bao năm nay, đừng làm họ buồn"
Nói xong anh quay người lên xe.
Phó Du Nhiên đứng ở bãi đỗ xe, nhìn đèn hậu chiếc Bentley màu đen lóe lên ở cổng rồi biến mất trong tầm mắt, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Cô chống đỡ bao năm với niềm tin được trở thành vợ anh, thế mà tại sao cô đã bình yên trở về thì anh đã có ngươi khác?
Ngôn Lạc Hi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
Gần tết âm lịch, hoạt động quảng bá phim <> diễn ra rất sôi nổi, Ngôn Lạc Hi sáng sớm đã theo đoàn đến Lâm thị tham gia họp báo. Ngoài đạo diễn con có dàn diễn viên chính Khanh Tuấn Hi, Bạch Kiêu và Tiếu Tiểu Tiểu.
Ngôn Lạc Hi ngồi ở hàng cuối xe bảo mẫu, nhắm mắt nghỉ ngơ, Cố Thiển ngồi ở bên cạnh lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cô, để tránh cô bị cảm lạnh.
Đến Lâm thị cũng gần trưa, cả nhóm chưa kịp uống một ngụm nước đã bước vào địa điểm quảng bá. Dưới ánh đèn flash, Ngôn Lạc Hi quét sạch sự mệt mỏi trước đó, tự tin bình tĩnh đối mặt với ống kính trả lời câu hỏi của phóng viên.
"Cô Ngôn, lần này đóng phim nói về tuổi trẻ trường đại học, cô có thể nói về điều đáng nhớ trong đời sinh viên của mình không?"
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc:"Thật ra, bộ phim đánh trúng tim tôi là nữ chính từ đầu thiếu tự tin đến tự tin phi thường để yêu Giang Lâm, tình cảm thời sinh viên chân thật vì người mình yêu mà trở nên tốt đẹp hơn, nó cũng là điều đáng nhớ nhất đối với tôi"
"Câu trả lời của Lạc Hi khiến tôi nhớ đến thời đại học của mình. Vậy tôi nghe nói mối tình đầu của cô là một cựu sinh viên đại học Hiện tại vẫn còn hẹn hò với người đó à?"
Phóng viên tiếp tục hỏi, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười:"Mối tình đầu của tôi không phải là Giang Lâm sao?”
Lời giải thích thông minh khiến phóng viên bất lực, đồng thời cũng khâm phục sự hóm hỉnh của cô.
Phóng viên tiếp tục hỏi, dù câu hỏi sắc bén cỡ nào, Ngôn Lạc Hi đều có thể xử lý một cách nhẹ nhàng.
Dần dần, phóng viên đem lực chú ý một lần nữa đặt ở bản thân bộ phim, đưa ra không ít vấn đề, mấy vị diễn viên chính đều chậm rãi trả lời, còn nói đến ít chuyện thú vị khi quay phim.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, hoạt động sắp kết thúc rồi, các bạn phóng viên muốn đặt câu hỏi thì nhanh lên nhé". MC nhắc nhở.
Ngôn Lạc Hi cảm giác chính mình cũng sắp cười cứng đờ, hội trường im lặng hồi lâu MC lại nói: "Xem ra, các bạn phóng viên đều đã hỏi xong rồi, như vậy thì...."
"Chờ chút, tôi còn một câu hỏi muốn hỏi cô Ngôn đây. <> đột ngột thêm một cảnh đua xe, nghe nói chính cô Ngôn đã đề nghị biên kịch thay đổi, cũng có lời đồn cô vì ganh tị với cô Tiếu nên đã giở trò trên chiếc xe máy. Không biết cô có ý kiến gì về chuyện này? Lời đồn đoán có đúng sự thật không?"
Người phóng viên đứng lên, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn Ngôn Lạc Hi.
Đạo diễn thấy vậy liền nói:"Cảnh đua xe được thêm vào để cốt truyện trở nên thú vị hơn. Còn về chuyện xe máy gì đó sao tôi lại không biết nhỉ?”
"Tôi có trong tay những bức ảnh để chứng minh Ngôn Lạc Hi đã để trợ lý bí mật phá hoại chiếc xe máy vào thời điểm đó"
Người đàn ông lấy ra một chồng ảnh từ túi xách của mình, bức đầu tiên là Cố Thiển và
những người khác đang sửa chữa xe.
Tuy nhiên, tình huống này trong mắt mọi người sẽ bị lầm tưởng rằng họ đang phá hoại chiếc xe máy.
Ngôn Lạc Hi theo bản năng nhìn về phía Tiếu Tiểu Tiểu bên cạnh Khanh Tuấn Hi như con chim nhỏ nép vào người, cúi đầu tủi thân rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn nói vào micro: "Các bạn đừng trách Lạc Hi, cô ấy chỉ bảo người ta kiểm tra xe máy một chút, cũng không có làm gì cả"
"Nếu không làm gì cả, vì sao trước khi quay phim, hai nam chính phải đi thử xe?"
Trịnh Học Thành ngồi ở bên cạnh sắc mặt khó nhìn tới cực điểm, tuyên truyền điện ảnh kiêng kị nhất chính là không lấy bộ phim làm chủ đề, vừa rồi phóng viên kia ngay từ đầu đã hỏi chuyện riêng tư Ngôn Lạc Hi, cô phí bao nhiêu công sức mới kéo lại đề tài điện ảnh.
Hiện tại tự dưng kéo ra mâu thuẫn này, hoàn toàn đánh chủ ý lên cô.
Hơn nữa có ảnh chụp làm chứng, Tiếu Tiểu Tiểu vẻ mặt ủy khuất khiến cô hết đường chối cãi.
Bạch Kiêu ra mặt:"Thử xe là để đảm bảo an toàn cho hai cô gái, đạo diễn Trịnh rất chú trọng tính mạng diễn viên, cho dù muốn quay ra những cảnh mạo hiểm kích thích thế nào thì mạng người là quan trọng nhất.
Khanh Tuấn Hi phụ họa nói:"Cảnh quay này là điểm nhấn cử toàn bộ phim, lúc ấy tôi và Kiêu ca đứng bên cạnh, nhìn họ đua xe đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đây là đề tài thanh xuân khác không có, mọi người nhất định phải đến rạp chiếu phim xem thử, tình yêu nồng đậm nhất của một cô gái"
Các phóng viên lập tức nở nụ cười:"Bây giờ Tuấn Hi bắt đầu bán vé xem phim sao?"
"Đúng vậy, xin các bạn phóng viên hỗ trợ tuyên truyền, tại hạ vô cùng cảm kích a"
Khanh Tuấn Hi bán manh, buổi tuyên truyền cũng sắp kết thúc, người phóng viên làm khó dễ kia không thu được gì im lặng không trêu chọc thị phi nữa.
Tiếu Tiểu Tiểu hận trong lòng, vốn là muốn mượn những bức ảnh này bôi nhọ Ngôn Lạc Hi, không nghĩ tới Bạch Kiêu và Khanh Tuấn Hi đồng thời che chở cô, tuyên truyền kết thúc, cô ta nổi giận đùng đùng trở lại hậu trường.
Ngồi xuống bàn trang điểm, cô ta vặn vẹo trong gương, bỗng nhiên đưa tay quét tất cả mọi thứ xuống đất ôm đầu thét chói tai.
Khanh Tuấn Hi đi tới, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng dữ tợn kia, anh phân phó trợ lý canh giữ ở cửa, không cho bất luận kẻ nào đi vào.
Anh chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Tiếu Tiểu Tiểu, lạnh lùng nói: "Ghen ghét sẽ làm em xấu xí, Tiểu Tiểu đừng làm chuyện dư thừa nữa, lần sau anh không khách khí với em đâu"
Tiếu Tiểu Tiểu quay đầu trừng mắt nhìn Khanh Tuấn Hi:"Anh còn dám nói, muốn thì đi tố giác em đi, Tuấn Hi, anh vì người phụ nữ kia mà từ bỏ tình cảm bao năm của chúng ta, xứng đáng sao?"
Khanh Tuấn Hi lạnh lùng nói: "Tại sao anh chia tay, trong lòng em rõ ràng nhất, không nên ném nồi cho người khác, nên tự kiểm điểm xem mình đã làm sai chuyện gì"
“Nếu không có cô ấy, anh sẽ không bỏ rơi em, anh cho rằng em không biết, trong lúc quảng bá phim, ánh mắt anh gần như dán chặt vào cô ấy, đáng tiếc cô ấy không hứng thú với anh" Tiếu Tiểu Tiểu mỉa mai nói.
Khanh Tuấn Hi giận không kềm được, đối với Tiếu Tiểu Tiểu thất vọng tới cực điểm, anh xoay người rời đi.
Vừa xoay người liền nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa, trong lòng chấn động, xấu hổ không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Ngôn Lạc Hi gãi đầu:"Ngại quá, tôi không có ý nghe hai người nói chuyện"
Tiếu Tiểu Tiểu giống như pháo trúc bị đốt, lập tức nổ tung:"Khốn nạn, cô ở đây giả bộ
cho ai xem? Là cô cướp đi mọi thứ của tôi"
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi:"Lại nữa, lần trước không phải nói rồi sao? Là cô diễn
xuất không bằng người, còn mặt mũi khóc lóc om sòm, là tôi, tôi xấu hổ muốn chết"
"Cô thực chất dựa vào bò giường được đạo diễn Trần Ca đề cử, vì thế đạo diễn Trịnh mới chọn cô. Rõ ràng là loại đê tiện đến tận xưởng tuỷ còn giả bộ thanh thuần, có thấy chính mình ghê tởm không?"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi khó nhìn tới cực điểm, cô chậm rãi đi tới, đứng lại trước mặt Tiếu Tiểu Tiểu, lạnh giọng nói: "Lặp lại lời vừa rồi đi"
Tiếu Tiểu Tiểu bị cả người cô phát ra băng hàn làm cho kinh sợ, không cam lòng yếu thế nói:"Sự thật là vậy, nếu cô không ngủ với Trần Ca, anh ta làm sao...."
"Bốp"
Ngôn Lạc Hi giơ tay tát vào mặt Tiếu Tiểu Tiểu, cô từ trên cao nhìn xuống:"Tôi không phải người thích gây sự, cái tát này đánh cho cô bớt ăn nói bừa bãi. Đạo diễn Trần có đề cử tôi đến thử vai, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng đề cập qua trước mặt đạo diễn Trịnh"
"A, ai biết được?"
Ngôn Lạc Hi nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô giải thích dư thừa nói nữa cũng là đàn gảy tai trâu, cô cô cầm túi lên xoay người rời đi.
Tiếu Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn bóng lưng cô, "Ngôn Lạc Hi, cũng có một ngày cô mất hết mọi thứ, cứ chờ xem"
Ngôn Lạc Hi dừng bước, sau đó cũng không quay đầu đi tiếp.
Khanh Tuấn Hi cũng không nhìn Tiếu Tiểu Tiểu nữa, bước nhanh đuổi theo đến hành lang, nói: "Lạc Hi, ngại quá, lời Tiểu Tiểu nói chị không cần để ý"
Ngôn Lạc Hi dừng bước, lắc đầu cười nói:"Trong cái giới này, nếu để tâm lời người khác nói sẽ làm mình mệt mỏi đến kiệt sức"
"Chị nghĩ thật thoáng". Khanh Tuấn Hi bất đắc dĩ nói.
"Nếu không mắt lơ tai điếc thì có thể làm được gì? Giới giải trí chính là nơi danh vọng, cho dù bản thân cố gắng thế nào, khi ở trên cao, mặc kệ cố ý hay vô tình đều là giẫm lên vai người khác, trừ phi rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nếu không vĩnh viễn không thể tránh khỏi phát sinh những chuyện này"
Khanh Tuấn Hi không ngờ cô lại nói ra cảm xúc đau buồn như vậy, nhất thời trong lòng lại sinh ra đồng cảm, anh nặng nề thở dài, "Đúng vậy, nhưng tôi vẫn thay Tiểu Tiểu nói một tiếng xin lỗi chị"
"Không sao, tôi đi trước đây". Ngôn Lạc Hi phất phất tay, xoay người rời đi.
Khanh Tuấn Hi nhìn theo bóng lưng Ngôn Lạc Hi, nếu Tiểu Tiểu suy nghĩ được như cô cũng sẽ không ngày càng cực đoan, càng ngày xa lạ.
Ngôn Lạc Hi đi ra khỏi hội trường, liền nhìn thấy Bạch Kiêu dựa vào tường chờ cô, cô chậm rãi đi qua:"Muốn cùng về không?"
"Ừm, đạo diễn Trịnh và các nhân viên khác trong đoàn đã đi rồi, anh chờ em, có muốn ăn cơm xong rồi mới về không?"Bạch Kiêu
đứng thẳng người, nhìn bộ dạng không có tinh thần của cô, nói:"Còn giận chuyện vừa rồi?"
"Không có, chúng ta mua đồ ăn trên xe đi, hiện tại cũng không còn sớm, trễ nữa chú Trịnh lái xe ban đêm rất nguy hiểm"
Ngôn Lạc Hi không muốn nói Bạch Kiêu nghe chuyện vừa rồi ở phòng hóa trang.
Ở showbiz, hơn thua tranh đấu vốn dĩ là chuyện bình thường. Trước kia, cô vì lợi ích công ty của Lục Chiêu Nhiên mà nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, cô sao phải nhẫn nhịn?
"Em lên xe trước, để anh đi mua" Bạch Kiêu
gật đầu theo sau lưng cô ra ngoài, sau đó đi mua đồ ăn.
Trên đường trở về, trời dần tối, Ngôn Lạc Hi ăn chút gì đó, mệt mỏi tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Bạch Kiêu ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, đau lòng không thôi.
Cố Thiển ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đắp chăn cho Ngôn Lạc Hi, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng đậm, trong lòng đột nhiên bất an:"Anh Kiêu, chúng ta đi được nửa đường chưa?"
"Rồi, tầm khoảng một giờ nữa về tới Đế Đô, nếu mệt thì ngủ một chút đi"
Cố Thiển lắc đầu:"Em không buồn ngủ, tự dưng trong lòng bất an, linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra"
"Đừng suy nghĩ lung tung"
Bạch Kiêu đứng dậy đi qua hỏi chú Trịnh có muốn đổi người lái hay không, chú Trịnh nói:"Không cần, Bạch tiên sinh, trước kia lúc hành quân, chúng tôi lái xe suốt đêm theo, sự cảnh giác của tôi rất cao, đừng lo lắng"
Bạch Kiêu trở lại ghế ngồi, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại dừng trên người
Ngôn Lạc Hi, kỳ thật chỉ cần lẳng lặng bảo vệ cô như vậy anh đã đặc biệt thỏa mãn.
Chỉ là lòng người rốt cuộc là tham lam, anh nghĩ, nếu trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi mình anh, anh sẽ hạnh phúc cỡ nào?
"Ồ, chiếc xe phía sau, có gì đó không ổn"
Chú Trịnh đột nhiên nói.
Bạch Kiêu phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại hỏi: "Sao vậy, chú Trịnh?
"Chiếc xe địa hình đằng sau, từ ở ngã tư trước vẫn đi luôn theo chúng ta, tầm mười phút, tôi đổi hướng nó đổi hướng, tôi tăng tốc nó cũng tăng tốc, rất không thích hợp"
Chú Trịnh là quân nhân xuất ngũ, trực giác chiếc xe kia có vấn đề.
Đêm dần khuya, đoạn đường này lại không có đèn đường, không thấy rõ người trong xe, trực giác nói cho biết có gì đó không ổn.
Bạch Kiêu quay đầu nhìn chiếc xe địa hình phía sau, là loại xe mới, còn chưa có biển số
vẫn không nhanh không chậm đi theo bọn họ, Bạch Kiêu nhíu mày, nói: "Chú Trịnh, tăng tốc, dốc hết toàn lực bỏ xa bọn họ"
Chú Trịnh đạp chân ga đến cùng, bỗng nhiên thân xe tăng tốc đánh thức Ngôn Lạc Hi, cô mở mắt ra, nhìn Bạch Kiêu vẫn cảnh giác nhìn chăm chú phía sau, cô hỏi: "Bạch Kiêu, xảy ra chuyện gì?"
"Có người đi theo chúng ta, chưa biết là ý đồ gì, Lạc Hi, thắt chặt dây an toàn vào"
Bạch Kiêu dặn dò một câu.
Con sâu ngủ của Ngôn Lạc Hi lập tức bị dọa bay, cô vội vàng kiểm tra dây an toàn của cô và Cố Thiển, còn chưa kịp tới dây, một tiếng "rầm" vang trời, xe bảo mẫu bị xe địa hình tông mạnh từ phía sau.
Tốc độ quá lớn, xe bảo mẫu không chống đỡ nổi, tắt máy xông vào lề đường.