Sau khi rửa mặt ra, mùi thức ăn quen thuộc làm loãng mùi thuốc khử trùng bệnh viện, Ngôn Lạc Hi nhìn bốn món một canh trên bàn, đậm đà đến mức làm bụng cô ấm lên.
Tóm lại, ngoại trừ Điền Điền quản tới giám sát bữa ăn của cô, thật sự cô chưa từng ăn một bữa ngon nào, cô suy sụp lâu như vậy, bây giờ quả nhiên cảm thấy đói.
Lệ Dạ Kỳ bưng cơm, nói với cô gái đứng ở cửa phòng tắm:"Đến đây, anh đặc biệt nhờ dì Đông làm món gà nướng tiêu mà em thích"
Ngôn Lạc Hi nuốt khan, đi tới ngồi xuống bàn, Lệ Dạ Kỳ đặt bát cơm trước mặt cô, anh dời ghế ngồi bên cạnh.
Ngôn Lạc Hi hơi nheo mắt, cũng không có ý
nhúc nhích ghế, cầm đũa gắp miếng gà bỏ vào miệng, đồ ăn dì Đồng nấu đúng là tuyệt phẩm a, ở ngoài không có mà ăn..
Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt căng phồng của cô, lông mày ôn hòa nở nụ cười, thấp giọng hỏi:"Ăn ngon không?”
Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, nói:"Rất ngon"
“Để anh nếm thử.”
Trong mắt Lệ Kỳ Dạ loé lên tia thâm sâu, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cằm cô, đặt đôi môi mỏng dán lên đó, dùng lưỡi xuyên răng cô xâm chiếm thứ mềm mại bên trong, nhẹ nhàng mút vài cái.
Đầu lưỡi dâng lên cảm giác tê dại, Ngôn Lạc Hi không biết xúc cảm đó đến từ môi hay lưỡi, hay từ món gà tiêu.
Cho đến khi anh nếm đủ mới buông cô ra, bàn tay to lớn rời khỏi cằm cô, nói:"Mùi vị không tệ”
Ngôn Lạc Hi nhìn dáng vẻ ngả ngớn của anh, hai má trong nháy mắt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng bưng ly nước bên cạnh lên súc miệng, anh không ngại bẩn sao?
Lệ Dạ Kỳ gắp một miếng gà nướng tiêu đặt lên cơm trước mặt cô, anh cười đến gió xuân ấm áp:"Ăn đi, nguội sẽ không ngon"
Ngôn Lạc Hi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mỗi lần ăn một món, anh đều hỏi cô có ăn ngon không, mặc kệ cô trả lời thế nào, anh đều nhân cơ hội đòi hôn, chỉ một bữa cơm thôi, không biết bị chiếm bao nhiêu tiện nghi.
"Lệ Dạ Kỳ, có thấy bẩn không?" Ngôn Lạc Hi cực kỳ khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không biết là tức giận hay thiếu dưỡng khí.
Người đàn ông lông mày thật sâu, trong đôi mắt đen láy có những tia lửa nhảy múa, anh hơi nhắm mắt, nâng cằm lên, nửa cười nói: “Anh không thấy em bẩn gì cả"
Ngôn Lạc Hi:"..."
Cô có ý đó sao? Thật sự bực bội muốn chết, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô ăn trong hai giây đặt bát lên bàn:"Tôi ăn xong rồi, về trước đây"
Cô vừa đứng dậy, cổ tay đã bị người đàn ông nắm lấy, anh dùng lực một chút, cô ngã ngửa ra ghế trừng mắt nhìn anh: "Anh lại muốn làm gì?"
"Ngồi xuống chờ anh ăn xong, lát nữa có đồ cho em." Đầu ngón tay mềm mại của người đàn ông cọ xát cổ tay cô một cách đầy ham muốn, làn da mềm mại khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Ngôn Lạc Hi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lạnh lùng nói:"Muốn giấy ly hôn sao?”
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, làm như không nghe thấy giọng điệu mỉa mai của cô, cúi đầu tiếp tục ăn.
Anh nuốt một ngụm cơm, ăn hơn mười phút, cổ tay Ngôn Lạc Hi bị anh nắm đến đổ mồ hôi, cảm giác nóng ẩm rất khó chịu.
Thấy anh cuối cùng cũng ăn xong, cô định rút tay lại nhưng người đàn ông đã kéo cô đứng dậy đi về phía giường.
Ngôn Lạc Hi cau mày, đến khi anh từ trong đống tài liệu lấy ra một bìa túi giấy màu nâu đưa cho cô, cô nhận lấy, anh nói:"Xem thử, có thể em sẽ cần nó."
Ngôn Lạc Hi nhìn bìa giấy, rút tay lại, mở ra, lấy ra một xấp tài liệu nhìn thấy dòng chữ <> trong lòng cô chấn động.
"Anh..."
"Anh đã bảo Chu Bắc chuẩn bị, nhìn trước đi, có gì không hiểu thì hỏi anh". Lệ Dạ Kỳ đưa tay đỡ cô ngồi xuống mép giường, sau đó quay đi dọn dẹp bàn ăn.
Ngôn Lạc Hi nhìn tài liệu trong tay, ngơ ngác tới bối rối hỏi:"Không phải muốn ngăn cản tôi lập quỹ từ thiện sao?”
Lệ Dạ Kỳ quay người nhìn cô, “Anh không có ý ngăn cản, chỉ muốn em bên cạnh anh, cho dù em quyết định làm gì, chỉ cần đừng rời xa anh là đủ"
Ngôn Lạc Hi buồn bã, cụp mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, lạnh lùng nói:"Lệ Dạ Kỳ đừng nói như không có tôi anh sống không được, trên đời này chúng ta không cần phải có ai mới được"
Lệ Dạ Kỳ nghe thấy, anh nhẹ nhàng đặt bát xuống, dùng khăn giấy chậm rãi lau tay, sải bước đến bên giường, hơi cúi người, đặt tay lên người cô, bướng bỉnh kiên quyết nói:"Phu nhân, anh phải có em"
Hơi thở nam tính đột nhiên đến gần khiến cô choáng váng, cô hơi ngả người về phía sau tránh đi sự đột ngột này:"Tôi đi đọc tài liệu"
Trong đôi mắt lạnh lùng Lệ Dạ Kỳ chợt hiện lên ý cười, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi của cô, cười mắng:"Đồ nhát gan, em sợ cái gì? Anh sẽ không ăn thịt em"
Chóp mũi Ngôn Lạc Hi ngứa ngáy, cô hơi nhăn mũi, cô ngốc mới đi tin không bị anh ăn thịt.
Theo cô nghĩ, cô mới là món tráng miệng ngon nhất trong mắt anh, anh chỉ đang chờ cơ hội nuốt chửng cô từng ngụm một.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Lệ Dạ Kỳ thật không muốn thả cô ra, anh thở dài, hôn lên môi cô, đứng dậy đi thu dọn bát đĩa, nếu không anh lo lắng mình sẽ "ăn" cô ngay tại chỗ.
Khí tức mạnh mẽ bao trùm cơ thể cô đã biến mất, Ngôn La Hi ngước mắt lên, nhìn anh bưng đĩa đi, cô đến ghế ngồi xuống cẩn thận đọc tài liệu.
Tốt nhất cách xa giường bệnh ra, để người khác dập tắt đi suy nghĩ kỳ lạ.
Về việc thành lập quỹ từ thiện, đúng thật không hề đơn giản chút nào. Ngoài chi phí, mọi khâu chuẩn bị sơ bộ còn cần nhân lực và thực lực, một mình cô không thể làm được.
Sau khi đọc được thông tin, cô nhận ra suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ.
Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức vì đây sẽ là cơ hội duy nhất để chuộc lại tội lỗi của mình.
Lệ Dạ Kỳ rửa bát xong đi ra, nhìn cô ngơ ngác ngồi trên ghế, dựa vào tường lặng lẽ nhìn cô, mấy ngày không gặp, cằm cô đã gầy đi rất nhiều, trông lại mỏng manh dễ vỡ...
Lúc này, lại không biết trong đầu anh nghĩ gì, lông mày nhíu lại.
Anh đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên cổ cô, Ngôn Lạc Hi lạnh đến mức run lên, vô thức muốn tránh né đi.
"Lệ Dạ Kỳ, anh làm gì vậy hả?"
“Tay anh lạnh, đang sưởi ấm"
"...."
Nói xong, bàn tay linh hoạt của anh chui vào trong cổ áo cô. Ngôn Lạc Hi lạnh đến trốn tránh, hận không thể một cước đá chết người này.
"Lấy cái tay ra"
"Không, lạnh lắm"
Người đàn ông xấu xa, nói dối không chớp mắt, áp cả người mình vào người cô, thấy lông mày cô sáng lên, tay anh lại luồn vào dưới nách cô.