𝐄𝐝𝐢𝐭 𝐁𝐲 #𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐲̉
Lệ Dạ Kỳ lấy tay từ trong quần áo của cô ra, Ngôn Lạc Hi xấu hổ và giận dữ lui ra phía sau, trở tay bối rối chụp lén, càng sốt ruột lại càng run rẩy dữ dội thử nửa ngày cũng không chụp được tay anh sốt ruột ra một thân mồ hôi lạnh.
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, nhìn vẻ mặt bối rối của cô, anh chậm rãi đi qua, chỉ thấy cô ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm anh, "Anh còn muốn làm gì, tôi đều đáp ứng anh rồi, đồ khốn"
Ngôn Lạc Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô chưa từng chật vật như vậy, mà người khiến cô chật vật như vậy, lại là người đàn ông đã gặp qua không biết mấy lần này.
Cô càng nghĩ càng tức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng lại nghẹn không rơi xuống.
Khóc, chính là đại biểu của yếu thế, cô không muốn hạ mình yếu thế trước mặt kẻ ác!
Lệ Dạ Kỳ đứng tại chỗ nhìn nước mắt cô ngưng đọng trái tim anh bỗng xẹt qua một tia lạ thường, giọng anh trầm thấp lạnh bạc, "Lại đây, anh cài cho em"
"Tôi không muốn! " Ngôn Lạc Hi lui tới cạnh cửa cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nắm chặt tay đã đổ mồ hôi, trượt đến có chút nắm không được.
Trong đôi mắt đen như mực của Lệ Dạ Kỳ có thêm một vệt sương mù dày đặc không thấy rõ, anh bước nhanh qua, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, không cần tốn nhiều sức, liền đem nàng túm vào trong ngực.
Bàn tay lớn nóng rực thò vào trong áo cô, động tác nhanh chóng cài lại áo nhỏ bên trong, nhanh đến mức Ngôn Lạc Hi không kịp phản ứng, anh đã thân sĩ lui ra phía sau một bước, nhìn bộ dáng lã chã muốn khóc của cô, môi mỏng anh mím chặt, "Đi thôi, anh đưa em về"
Ngôn Lạc Hi đứng yên tại chỗ, cô mới không ngu mà leo lên xe kẻ trộm: "Tôi muốn tự về"
Lệ Dạ Kỳ nhìn, hốc mắt cô đỏ dữ dội, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng tấp, thân thể căng thẳng vẫn duy trì tư thế kháng cự, ánh mắt anh hơi tối.
"Muốn anh khiêng em ra ngoài?"
Ngôn Lạc Hi cực kỳ tức giận, "Con người anh có vấn đề gì không?"
"Ngày mai không muốn làm việc nữa? "Lệ Dạ Kỳ nói một câu liền nắm chặt tử huyệt của cô, cô cắn chặt môi dưới, tức giận nói: "Coi như anh hay"
Cô xách túi xách, đi giày cao gót sải bước rời đi sát vai với anh cố ý đụng một cái, kết quả anh không sao, ngược lại khiến cô lảo đảo. Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy eo cô. Ngôn Lạc Hi lòng còn sợ hãi, chờ khi đứng vững lập tức đẩy ra tay của anh, giận dỗi nói:
"Ai kêu anh đỡ? Còn nhân cơ hội ăn đậu hủ của tôi, bộ dáng đàn ông lưu manh giả danh tri thức là đáng ghét nhất"
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi quần, thờ ơ đi theo phía sau cô, nhìn bóng lưng chậm rãi rơi vào trầm tư. Ngôn Lạc Hi đi ra khỏi bệnh viện, cảm xúc bình phục trở lại, cô đi đến bên chiếc Bentley màu đen mở cửa ngồi vào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không để ý tới người đàn ông vừa lên xe kế bên.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện với nhau, trầm mặc kéo dài thẳng đến khi xe dừng ở dưới lầu chung cư. Ngôn Lạc Hi cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại đi vào trong. Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, anh cầm điện thoại di động gọi cho Chu Bắc: "Thông báo đoàn làm phim ngày mai quay lại"
Ngắt điện thoại, anh châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn đèn trên lầu chung cư sáng lên, anh châm tro thuốc lá, khởi động xe rời đi.
Ngôn Lạc Hi tắm rửa xong đi ra, liền nhận được cuộc gọi của Hứa Uyên thông báo cô ngày mai trở lại làm việc.
"Lạc Hi vất vả cho em rồi, về sau dỗ dành Thất gia một chút ít nhất khi bộ phim quay xong" Xanh rồi, có giận dỗi cũng không sao. Hứa Uyên ở bên kia nịnh nọt nói, hoàn toàn không có phong phạm thanh cao như ba năm trước. Ngôn Lạc Hi đang nổi giận, không chút khách khí nói: "Dỗ ông nội anh"
Hứa Uyên cũng không giận, vội vàng cười làm lành, "Không phải dỗ tôi mà là Thất gia, chúng ta có thể thuận lợi đóng máy hay không đều phải nhờ vào em nha"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi đến đoàn làm phim quay phim, cả đêm mất ngủ hậu quả vành mắt thâm quầng ngay cả kem che nắng cũng không che được đã vậy ở cửa thành cổ oan gia ngõ hẹp gặp phải Lý Trí Viện.
Đưa Lý Trí Viện tới đoàn làm phim là Lục Chiêu Nhiên, thấy hai người đi về phía này, cô không nói hai lời quay đầu bước đi.
"Chị, chị đến đoàn làm phim quay phim sao, nhưng nghe nói nhà đầu tư cho chị rút vốn rồi mà xem ra là rất không xem trọng bộ phim này nha. Em thấy chị đừng lăn qua lăn lại như vậy nữa ngày hôm qua đạo diễn Trần thông báo bên đoàn làm phim bọn em thiếu vai nha hoàn, không bằng em giúp chị nói hộ cho chị đi diễn?"
Lý Trí Viện tự hào đến mức suýt lên trời, Ngôn Lạc Hi dừng bước lại xoay người sang chỗ khác, nhìn hai người trước mặt đang tìm cảm giác tồn tại sáng sớm đã đến ghê tởm cô, cô trào phúng nói: "Vai nha hoàn vẫn để cô đi diễn, cô thích hợp hơn"
Lý Trí Viện hôm nay giả bộ non nớt, buộc hai *** *** tóc, hơn nữa mặc váy ren, dùng sức quá mạnh, quả thật có vài phần giống nha hoàn.
Lục Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh, nhìn hai người môi súng khẩu chiến, lực chú ý của hắn lại bị vết hôn trên cổ Ngôn Lạc Hi hấp dẫn, sắc mặt hắn nhất thời trở nên vô cùng khó coi, "Tối hôm qua em ở cùng một chỗ với ai?"
Ngôn Lạc Hi thấy anh nhìn chằm chằm cổ cô theo bản năng kéo kéo khăn lụa quấn quanh cổ, che khuất vết hôn không cẩn thận lộ ra, mặt lạnh lùng, "Tôi ở cùng một chỗ với ai thì liên quan gì đến anh, Lục tổng, vẫn là quản tốt người phụ nữ bên cạnh đừng để cô ấy trồng rau hẹ trên đầu anh, màu xanh mơn mởn sẽ không đẹp lắm"
Lý Trí Viện tức giận muốn chết đằng đằng trừng mắt nhìn cô, "Ngôn Lạc Hi, miệng nói chuyện sạch một chút, khi tôi ở bên Chiêu Nhiên, tôi vẫn còn trinh"
Ngôn Lạc Hi nheo mắt lại, "Vậy sao, ai biết lớp màng kia sửa chữa qua hay không"
Sắc mặt Lý Trí Viện trắng bệch, chột dạ liếc Lục Chiêu Nhiên một cái, phát hiện hắn ta căn bản không chú ý tới mình, liền kéo cánh tay hắn, tức giận giậm chân, "Chiêu Nhiên, chị ấy sỉ nhục em như vậy, anh cứ trơ mắt nhìn sao?"
Lục Chiêu Nhiên phục hồi tinh thần mím chặt môi, không vui nói: "Ngôn Lạc Hi, quay xong cảnh hôm nay, quay về công ty tìm tôi, về chuyện hợp đồng, tôi cần nói chuyện với cô."
Được hắn nhắc nhở, Ngôn Lạc Hi mới nhớ tới hợp đồng của cô sắp hết hạn, cho dù cô có ghê tởm bọn họ, chuyện hợp đồng cũng không thể qua loa, "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại đi vào cổ thành.
Lý Trí Viện nhìn theo bóng lưng của cô, tức giận nói: "Chiêu Nhiên, anh xem cô ấy bây giờ còn chưa nổi tiếng đã không coi ai ra gì, nếu ngày nào đó nổi tiếng nửa bầu trời, chỉ sợ đuôi cũng vểnh lên, anh tuyệt đối không thể thả cô ấy tự do"
Lục Chiêu Nhiên ánh mắt thâm thúy nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, cô đã thay đổi rồi, tư thế đi đứng trước đây không phải thế này, bây giờ lại còn bước đi uyển chuyển như vậy, người đàn ông được cô yêu là ai?
Hắn càng nghĩ càng ghen tị, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Chiêu Nhiên ~~"bất mãn hét lên khi nhìn thấy người đàn ông hồn phách bay đi đâu như đã mất trí. Lục Chiêu Nhiên định thần lại vỗ nhẹ vào má cô: "Đi quay phim đi, anh về công ty.".