𝙀𝙙𝙞𝙩 𝘽𝙮 #𝙏𝙝𝙖𝙣𝙝𝙏𝙮̉
Ngôn Lạc Hi bị ném vào ghế sau, ngã đến choáng váng hoa mắt đứng lên thấy mình làm bẩn ghế ngồi trong nháy mắt trở nên thành thật. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi vào, cắn rứt lương tâm nói: "Tôi không muốn làm bẩn xe anh đâu là anh ném tôi vào đừng có đòi bồi thường"
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của cô, rút một tờ khăn giấy ướt từng chút từng chút lau đi thứ bẩn thỉu trên mặt để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ.
"Sao không trốn?"
Ngôn Lạc Hi bị động tác ôn tồn đột nhiên của anh mê hoặc, ấp úng nói: "Trốn cái?"
"Trứng thối, cà chua và sầu riêng, ở trước mặt anh không phải rất có thể nhảy nhót sao? "Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, khóe mắt mang theo lệ khí lạnh như băng cụp mắt nhìn vết thương chảy ra máu ở trán cô. Một nghệ sĩ, quý trọng nhất chính là khuôn mặt của mình tuyệt đối không được để lại bất cứ vết sẹo nào.
Vậy mà cô, vì một tên đàn ông phản bội mà để vết thương nhiễm trùng không thèm để ý tới, rốt cuộc đối với tên cặn bã đó còn bao nhiêu tình cảm chứ? Nghĩ tới trong lòng anh ghen tị không thể giải thích. Ngón tay anh ấn vào lỗ hổng trên khóe miệng cô, Ngôn Lạc Hi đau đến lui về phía sau, cô cúi đầu hít vào. "Tận hai ba mươi người, tôi trốn ở đâu được?"
"Bình thường không phải thông minh lắm sao?"
"Thông minh cũng phải xem tình huống chứ? Ví dụ như một mình đấu với anh khẳng định là dễ dàng hơn số lượng fan hâm mộ não tàn đó rồi" Lúc Ngôn Lạc Hi nói chuyện, kéo đến vết thương ở khóe miệng đau đến chảy nước mắt.
"Không bằng chúng ta solo một lần thử? "Lệ Dạ Kỳ như cười như không, bờ môi cong lên mang theo thâm ý.
Ngôn Lạc Hi nhìn cơ bắp sôi sục dưới áo sơ mi anh, cô nuốt một ngụm nước miếng, "Quên đi, vừa nhìn tôi liền đánh không lại anh, vừa rồi tôi chỉ so sánh, so sánh..."
Lệ Dạ Kỳ mặt mày lạnh lẽo, nhàn nhạt liếc cô, ý vị thâm trường nói: "Anh muốn đánh với em một trận"
Ách......
Chu Bắc liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, lại liếc Ngôn Lạc Hi một cái cậu ta nghĩ với cánh tay nhỏ chân nhỏ của phu nhân có thể chống lại sự tàn phá của Thất gia không? Phải biết rằng Thất gia ở trong quân đội, được xưng là chiến thần bất bại. Cậu ta chỉ một ngón tay là có thể đem phu nhân quật ngã, quả thực thắng mà không cần suy nghĩ.
Xe chạy như bay trên đường rất nhanh liền chạy vào biệt thự Bán Sơn, Ngôn Lạc Hi theo sau anh xuống xe, nhìn thấy biệt thự kiểu châu Âu to lớn đồ sộ trước mặt, cô mím môi, "Anh đưa tôi về nhà đi."
Lệ Dạ Kỳ dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, thoáng thấy sự băn khoăn lóe lên trong đôi mắt đen nhánh của cô, anh giương môi trào phúng, "Sao vậy, sợ anh ăn em?"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống.
"Yên tâm, khẩu vị của anh có nặng hơn nữa, nhìn một chậu canh cà chua trứng cũng không có hứng thú. "Người đàn ông ám chỉ.
Ngôn Lạc Hi tức nổ tung, sao cô lại biến thành một chậu canh cà chua trứng hoa rồi, cô cực kỳ bại hoại đuổi theo, đang định biến anh thành một chậu canh cà chua trứng hoa, thì bị người đàn ông xách cổ áo sau giống như xách gà con xách vào biệt thự, ném vào phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi tức giận đập cửa, "Này, anh thả tôi ra."
Ngoài cửa, Lệ Dạ Kỳ ghét bỏ cởi áo sơ mi trên người, thản nhiên cảnh cáo, "Muốn tôi vào tắm cho em thì cứ tiếp tục ầm ĩ đi"
Trong phòng tắm lập tức yên tĩnh lại, Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, ngửi ngửi mùi trên người làm cô buồn nôn chịu không nổi, vọt tới dưới vòi hoa sen, tắm tới tắm lui mười mấy lần đến cả người hư thoát mới bỏ qua.
Quần áo cô từ trong ra ngoài đều bẩn không có đồ thay đành phải cầm lấy áo choàng tắm màu đen của người đàn ông khoác trong phòng tắm mặc vào. Chất liệu tơ tằm rất bó sát người, bao bọc đường cong lung linh của cô, nhất là hai điểm trước ngực làm cho cả người đều cảm thấy không được tự nhiên hơn nữa áo choàng này còn là Thất gia đã mặc. Toàn thân bị bao phủ bởi hơi thở nam tính mát mẻ như thể đang được anh đang vuốt ve cơ thể.
Chết tiệt! Cô đang nghĩ kỳ quái gì vậy? Ngôn Lạc Hi vội vàng vỗ vỗ ót cảnh tỉnh lại.
Cô đi tới dễ dàng mở cửa, thò đầu ra ngoài trước thấy trong phòng ngủ không có ai mới yên lòng, nghênh ngang đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới bên giường, cửa phòng ngủ mở ra, Lệ Dạ Kỳ bưng khay đi tới, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt hơi ngưng tụ, giọng nói bất giác khàn khàn, "Tắm sạch rồi?"
Ngôn Lạc Hi khẩn trương đến mức tay chân cũng không biết để ở đâu, luôn cảm thấy câu hỏi của anh quá mức mập mờ, ánh mắt nhìn cô càng nóng bỏng đến mức dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Ừ, quần áo bẩn hết rồi trước mắt mượn đồ của anh mặc đỡ một chút, anh có thể cho người mang cho tôi bộ quần áo khác được không?"
Ngoài cửa sổ hoàng hôn nặng nề, Lệ Dạ Kỳ đón ánh sáng đi về phía cô, "Ăn chút gì đi, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em, đêm nay ở lại đây"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi trắng bệch, cô ngửa đầu nhìn anh, "Không muốn, tôi phải vào bệnh viện"
Ngũ quan anh tuấn của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống.
"Vết thương trên người mình cũng không quan tâm, còn muốn đi bệnh viện thăm tên cặn bã kia?"
"Anh ấy vì tôi mà bị thương, tôi không đi xem sẽ rất áy náy." Ngôn Lạc Hi không phải mềm lòng, mà là cảm thấy cho dù là đồng nghiệp bình thường, người ta vì cô mà bị thương, sống chết chưa biết nằm trong phòng cấp cứu, cô cũng không nên bỏ mặc. Cô ghét ác như thù nhưng cũng biết tri ân báo đáp.
"Cảm động quá, có cần like cho em một cái sự si tình này không?" Lệ Dạ Kỳ buông khay trong tay xuống, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm nàng, đôi môi mỏng phác họa độ cong lạnh lẽo.
Ngôn Lạc Hi nhíu nhíu mày, lời nói của anh rất chói tai, "Tôi đối với anh ta si tình hay không thì liên quan gì anh? Đừng có quái quỷ như vậy" Quan hệ giữa bọn họ, căn bản còn chưa tới phiên anh quản chuyện riêng. Huống chi, anh muốn chiếm hữu cô.
"Liên quan gì đến tôi sao? "Lệ Dạ Kỳ cười nhạo một tiếng, ngũ quan âm trầm đến lợi hại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, ẩn nhẫn tính tình cả buổi chiều không khắc chế được.
Anh tiến lên một bước, bàn tay to chụp lấy gáy cô, há miệng cắn mạnh vào môi cô. Ngô!
Ngôn Lạc Hi bị đau, cô dùng sức phản kháng.
Người đàn ông dáng người cường tráng như tùng bách, cô căn bản là rung động không nổi thật vất vả tránh ra nụ hôn của anh, cô thở hồng hộc nói: "Thất gia, xin tự trọng!"
Tự trọng?
Lệ Dạ Kỳ nghe được hai chữ này, giống như nghe được chuyện cười, nhớ tới Lệ phu nhân của anh giống như một tên ngốc canh giữ ở bên ngoài phòng cấp cứu, bộ dáng lo lắng hận không thể thay tên cặn bã kia thừa nhận hết thảy thống khổ. Anh liền giận không kềm được, nữ nhân này rốt cuộc có một chút tự giác là phụ nữ có chồng hay không?
Anh cúi đầu, dùng sức cắn môi cô như mất lý trí, đầu lưỡi nếm được máu tươi tanh ngọt. Anh ngẩng đầu, đôi môi mỏng nhuộm đỏ tươi yêu dã, trong đôi mắt đen lệ khí cùng dục niệm sâu nặng.
Một giây sau, cô bị người đàn ông ném lên giường, thân hình nam tính nóng bỏng rắn chắc đè lên, giơ tay xé áo choàng tắm của cô ra.
Ngôn Lạc Hi sợ hãi, cô liều mạng đánh anh, giống như mèo hoang bị chọc giận, "Anh buông tôi ra, không cần, anh không thể đối xử với tôi như vậy"