𝐄𝐝𝐢𝐭 𝐁𝐲 #𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐲̉
Trong phòng nghỉ, Ngôn Lạc Hi bị người đàn ông ném lên sô pha, ngã đến mặt xám mày tro.
Cô đứng dậy trừng mắt nhìn anh, "Lệ Dạ Kỳ, anh làm gì vậy?"
Lệ Dạ Kỳ đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.
"Ngôn Lạc Hi, lần sau em còn để người khác chạm vào eo thì chờ anh xử sạch em đi"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, không hiểu ý muốn chiếm hữu của anh từ đâu mà đến.
Dư quang khóe mắt liếc đến giày cao gót trên chân, cô cởi giày cầm trong tay nghiên cứu, gót giày cùng đế giày phân chia nhà, cô vươn ngón tay sờ sờ, mặt trên còn có cảm giác ướt át dính keo một lần nữa.
Cô cởi một chiếc khác ra xem xét, gót giày của chiếc kia cũng có dấu vết lỏng lẻo. Cô dùng sức bẻ, liền bẻ gót giày xuống, đế giày tản ra mùi keo dán. Quần áo và giày là Lục Chiêu Nhiên phái người đưa tới, chẳng lẽ là anh động tay vào muốn cô xấu mặt?
Cô lập tức từ bỏ ý nghĩ này, Lục Chiêu Nhiên không có lý do gì để làm như vậy.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô nghiên cứu giày, anh cầm di động lên gọi điện thoại, cúp máy, anh ngồi bên cạnh cô, "Nghiên cứu ra cái gì chưa?"
"Giày và lễ phục đều bị người ta động tay, đại khái là muốn tôi xấu mặt"
Ngôn Lạc Hi ném giày xuống đất, cũng trách cô sơ suất không cẩn thận kiểm tra kĩ lưỡng.
Nếu như Lệ Dạ Kỳ không kịp thời xuất hiện, nói không chừng ảnh chụp được cô xuất hiện liền đăng lên weibo, trở thành đối tượng bị người khác bàn luận cười nhạo.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó lường, lộ ra hàm ý nhìn không thấu, anh mỉa mai nói: "Bạn trai cũ tặng, kém chất lượng như vậy cũng dám mặc lên người, hả?"
"Lễ phục nhãn hiệu này, hẳn là cũng không tính là kém chất lượng, vừa rồi người qua đường vây xem không phải đã nói sao, đây là mấy chục vạn..."
Ngôn Lạc Hi nói xong lời cuối cùng, thanh âm dần dần thấp xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
"A!"
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh một tiếng, "Tặng lễ phục mấy chục vạn đã vui mừng thành như vậy, thế nào, còn muốn cùng hắn tình cũ cháy lại?"
Ngôn Lạc Hi bị giọng điệu của anh đâm bị thương, theo bản năng phản bác, "Tôi không phải người nông cạn như vậy"
Chỉ vì một chiếc váy mà một lần nữa chấp nhận Lục Chiêu Nhiên, vậy cô cũng quá rẻ.
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng mở miệng. "Em nông cạn hay không anh không cần biết, lần sau nếu em còn dám cùng tên đó tham dự bất cứ nơi công cộng nào, em cứ chờ đó cho anh"
Cô là người phụ nữ của anh, mặc kệ trong lòng cô đối với người trước bao nhiêu lưu luyến, anh tuyệt đối không cho phép cô dây dưa không rõ.
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, "Chỉ biết nói tôi, vậy anh còn không phải mắt đi mày lại với Lê Trang Trang sao, hừ, chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn"
Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, anh nheo mắt nhìn cô, "Lặp lại lần nữa"
Nói đi!
Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn anh vừa muốn nói, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu nhìn lại.
Chu Bắc đẩy cửa tiến vào, cảm giác không khí trong phòng nghỉ không đúng, cậu gãi gãi đầu nói: "Hình như tôi tới không đúng lúc, bằng không lát nữa lại đến?"
"Vào đi. "Giọng Lệ Dạ Kỳ hơi lạnh.
Chu Bắc cầm một chiếc hộp tinh xảo đi qua, đặt ở trên bàn, Ngôn Lạc Hi nhìn qua, bao bì cùng hộp lễ phục buổi chiều Lục Chiêu Nhiên đưa tới giống nhau như đúc, cô không lên tiếng.
Lệ Dạ Kỳ nâng cằm, lạnh lùng nói: "Còn đứng đó làm gì, mặc cái váy rách này không muốn cởi?"
"Anh đâu có nói là mua cho tôi"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, cô liền vội vàng đứng lên, ôm hộp đi vào phòng thay đồ.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt!
Liếc người phụ nữ biến mất sau cửa, Lệ Dạ Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Chu Bắc,
"Bắt người đụng trúng cô ấy tối nay ra cho tôi"
"Thất gia, trong sảnh tiệc nhiều khách như vậy, nếu chúng ta trắng trợn tìm người, chỉ sợ khiến cho đám người kia chú ý, không bằng..." Chu Bắc còn chưa nói hết lời. Bà chủ không bị tổn hại gì đáng kể, nếu làm con rắn giật mình vì điều này thì cái thiệt nhiều hơn cái được.
Lý Dạ Kỳ lông mày đầy địch ý, "Bằng không cứ để những người này tiếp tục tổn thương cô ấy?"
Chu Bắc thấy vẻ mặt của anh không đúng, vội vàng nói: "Ý tôi không phải vậy, tôi sẽ điều tra ngay"
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, Chu Bắc không dám chần chờ nữa, xoay người vội vàng rời đi.
Lệ Dạ Kỳ châm một điếu thuốc, lẳng lặng hút, mặt mày lịch sự tao nhã nhìn chăm chú vào phòng thay quần áo, người phụ nữ kia đã đi vào nửa giờ rồi, mặc quần áo cũng lâu như vậy sao? Anh nghiêng người ấn tắt thuốc, đứng dậy chậm rãi đi tới, giơ tay gõ cửa, "Ngôn Lạc Hi, em ngủ rồi hả"
Trong phòng thay đồ truyền đến tiếng va chạm, người phụ nữ vội vàng nói: "Sắp xong rồi, anh chờ một chút"
"Đụng vào chỗ nào rồi? Lui ra phía sau một chút, không cần dựa vào cạnh cửa, tôi vào đây"
Bàn tay to của Lệ Dạ Kỳ cầm nắm cửa đè xuống, cửa mở ra, người phụ nữ cầm lễ phục chắn trước ngực, gương phía sau phản chiếu da thịt màu tuyết sau lưng cô. Lệ Dạ Kỳ không ngờ sẽ nhìn thấy một màn như vậy, anh tà khí nhíu mày, "Không mặc vào đi, chờ anh tới giúp em mặc hả?"
Lưng Ngôn Lạc Hi dán ở trên gương, trong phòng nghỉ khí lạnh rất đủ, cỗ cảm giác mát mẻ kia kích thích làn da cô nổi lên da gà thật nhỏ, mặt cô đỏ tới mang tai nhìn anh, ngữ khí rất nghẹn khuất.
"Tôi đã nói là phạm thái tuế mà khoá kéo hỏng rồi"
Lệ Dạ Kỳ không nói gì không chút để ý đi
tới, thân ảnh cao lớn vĩ ngạn đứng lại trước mặt cô, anh cụp mắt, nhìn thấy đầu ngón tay cô cầm một cây kim, đại khái là muốn đem khe kéo lên. Anh mím môi, "Anh se sẽ người đưa bộ khác tới đây."
"Không cần, tôi sẽ nhanh chóng khâu xong, nhưng phải mời anh ra ngoài trước"
Ngôn Lạc Hi ngay cả quần áo lót cũng không có, anh không ra ngoài, cô không thể bỏ quần áo xuống khâu trước mặt anh.
Lệ Dạ Kỳ dựa vào tường, gót chân nhẹ nhàng dựa vào tường, dáng vẻ nhàn nhã ung dung.
"Khâu đi, anh không quấy rầy em"
Khóe miệng Ngôn Lạc Hi giật giật, người này nghe không hiểu lệnh đuổi khách sao, "Anh ở đây muốn tôi khâu thế nào?"
"Cứ coi như anh không tồn tại" Lệ Dạ Kỳ không cảm thấy không ổn chút nào, ngón tay thưởng thức bật lửa, ngọn lửa u ám lúc sáng lúc tắt, chiếu lên mặt người đàn ông, bộ dáng kia của anh quả thực xấu xa.
Ngôn Lạc Hi thật muốn đem lễ phục đập vào mặt anh nhưng cô không có lá gan này.
Trong phòng càng ngày càng lạnh, cô hắt xì liên tục mấy cái, dư quang khóe mắt nhìn thấy âu phục của người đàn ông, cô đưa tay cầm lên, trốn ở phía sau lễ phục, mặc âu phục lên người, tốt xấu gì cũng có che chắn.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, dưới ánh đèn vàng nhạt, thần sắc cô chuyên chú, đường may hỗn độn, hết lần này tới lần khác nghiêm túc như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật vô giá.
"Ngôn Lạc Hi"
"Hả? "Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh," Sao vậy?"
Lệ Dạ Kỳ đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, hắn thản nhiên nói: "Không có gì"
Không có gì sao lại ôn nhu lưu luyến như vậy? Hại cô suýt chút nữa cho rằng, cô là người phụ nữ anh yêu sâu đậm!