Lúc mặt trời sắp biến mất ở hướng tây thì hắn cũng trở về khách sạn. Tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong thì hắn tiến vào không gian châu. Mục đích dĩ nhiên là bắt đầu tu luyện chân khí.
Đối với người khác thì bước này rất gian nan, nhưng với hắn thì nhẹ nhàng như trở bàn tay. Bởi vì hắn có thể làm chủ toàn bộ cơ thể mình. Từ huyết nhục, xương cốt cho tới kinh mạch. Mỗi một nơi đều có thể phản ánh rõ ràng tình trạng và cảm giác lên đầu hắn.
Hắn đi vào phòng tu luyện, yêu cầu Hư Linh điều động thiên địa nguyên khí tập trung về căn phòng này ở mức độ cao nhất mà hắn có thể chịu đựng được. Không phải cứ thiên địa nguyên khí nồng đậm thì đều tốt. Vượt quá mức chịu đựng của thân thể thì sẽ bị bổ quá mà bạo thể.
Nhưng rất nhanh thì Hư Linh phát hiện Trần Minh Quân gần như không có cực hạn về mức độ nồng đậm của thiên địa nguyên khí. Điều này cũng hợp lý thôi, trên đời này có ai bắt đầu tu luyện thì đã sở hữu linh thể rồi chứ.
Sau khi thiên địa nguyên khí đã nồng đậm tới cực hạn của căng phòng thì Hư Linh báo cho hắn biết đã có thể bắt đầu tu luyện. Bước cơ sở này không cần có công pháp gì cả. Tất cả đều giống nhau, đó chính là vận hành tiểu chu thiên. Hít thiên địa nguyên khí vào người, đưa chúng di chuyển một vòng tuần hoàn nhâm mạch và đốc mạch rồi hội tụ về vùng bụng dưới, sau đó thở ra trọc khí.
Bước này chỉ dùng ý chí để điều khiển, trong đầu tu sĩ sẽ suy nghĩ rằng nguyên khí đang di chuyển theo ý mình. Nhưng Trần Minh Quân thì không cần, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa sau khi nhập thể thông qua hít thở thì nhanh chóng hướng chúng di chuyển theo chu thiên. Nguyên khí thiên địa sau khi đi hết một tiểu chu thiên sẽ kết tinh thành chân khí.
Khoảng chừng 5 phút sau đó, hắn đã vận chuyển được 10 chu thiên. Tốc độ khoảng 30 giây một chu thiên. Nghĩa là mỗi 30 giây hắn mới hít thở sâu vào một lần. Rồi hơi thở từ từ thoát đi trong vòng 30 kế tiếp. Còn nguyên khí thiên địa thì bị giữ lại để vận chuyển chu thiên. Tại thời điểm kết thúc chu thiên thứ 10, chân khí hội tụ về vùng bụng dưới thì Trần Minh Quân đã có thể cảm nhận được bức xạ nhiệt của chân khí. Nói chính xác hơn thì hắn đã tới giai đoạn “Khí Cảm”.
Ở bên cạnh Hư Linh quan sát thấy vậy không khỏi khiếp sợ không thôi. Phải biết là bình thường cái giai đoạn này thiên tài lắm cũng phải mất đâu đó một tháng mới có thể bước vào “khí cảm”. Riêng bản thân Hư tôn giả trước kia thì cần tới 3 tháng. Bây giờ hắn thấy Trần Minh Quân vừa bắt đầu tu luyện mới có bao lâu, chưa tới 5 phút thì đã bước vào khí cảm.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Trần Minh Quân vẫn tiếp tục vận chuyển chu thiên. Chân khí sinh ra ngày càng nhiều. Đúng cái chu thiên thứ 10 tiếp theo thì toàn bộ kinh mạch của nhâm và đốc mạch đều đã được khai thông. Đồng thời còn có vẻ mở rộng ra khoảng 5 lần. Lúc này đưa chân khí vận chuyển bên trong kinh mạch thì thấy số lượng đã đủ nhiều để có thể cảm nhận được bức xạ. Nói đúng hơn thì hắn đã hoàn thành giai đoạn “khai mạch”. Lại 5 phút tiếp theo, chân khí đã có thể tràn ngập trong từng đoạn kinh mạch. Toàn bộ chu thiên đều là một cảm giác nóng ấm dễ chịu. Đó là dấu hiệu đã hoàn thành “thông mạch”.
Lại 5 phút nữa trôi qua, chân khí có thể chứa được trong kinh mạch tiểu chu thiên đã đạt tới cực hạn. Không thể gia tăng thêm nữa, nếu không có thể bị vỡ kinh mạch. Lúc này Trần Minh Quân mới ngừng tu luyện.
Từ đầu tới cuối, Hư Linh đều đứng ở bên cạnh. Lúc đầu là chấn kinh. Tiếp theo thì khiếp sợ. Đến cuối cùng thì gần như đã chết lặng. Cái này là tu luyện mà không phải là ăn cơm uống nước? Chuyện xảy ra ở trước mắt Hư Linh đã hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của hắn.
Người ta cần tối thiểu phải dùng vài năm mới hoàn thành thì Trần Minh Quân chỉ dùng đúng 15 phút. Chỉ trong vòng 15 phút từ “tiểu chu thiên” sang “khí cảm” rồi “khai mạch” và cuối cùng là “thông mạch”. Thậm chí là đã đạt cực hạn của “thông mạch”. Ở trong tầng lớp võ sĩ phàm nhân mà nói thì Trần Minh Quân cũng đã được xem là cao thủ rồi. Mỗi tội là hắn không có biết nhất chiêu nữa thức gì. Chỉ có nội công thâm hậu mà thôi.
Mà nói cần vài năm là đang nói các thiên tài. Người thường thì chục năm cũng không có gì xa lạ. Con đường tu luyện như nước nhỏ giọt, chậm chạp vô cùng.
Lúc này Trần Minh Quân đứng dậy mỉm cười hài lòng. Hắn quay lại hỏi Hư Linh:
“Thế nào Hư Linh, tốc độ tu luyện của ta không tính là chậm đó chứ?”
Hư Linh không khỏi im lặng. Cái này con mẹ nó là chậm? Vậy hắn phải dùng tới 9 năm mới đạt tới thông mạch đỉnh phong thì tính là cái gì? Cặn bã cũng không bằng. Thế giới quan của Hư Linh đã sụp đổ hoàn toàn. Mai mắn giờ hắn là linh thức, nếu hắn còn là Hư tôn giả thì sẽ nhận đả kích khó mà lường. Sinh ra tâm ma thì còn là chuyện nhỏ.
“Chủ nhân đúng là thần nhân, không bao lâu nữa vũ trụ này chắc chắn sẽ là của chủ nhân rồi”
Trần Minh Quân không khỏi cười đắc ý. Hắn dĩ nhiên biết tốc độ tu luyện của mình rất là khủng bố. Cái phần thông tin này từ trí nhớ không trọn vẹn của Hư tôn giả vẫn có. Hắn chỉ là đang khoe mẽ và cà khịa một chút mà thôi. Dù sao thì tuổi trẻ khí thịnh, khó mà tránh khỏi một chút lòng ham hư vinh.
...
Bây giờ hắn đã tới cực hạn thông mạch. Tiếp theo hắn cần bắt đầu tu luyện đại chu thiên. Theo hiểu biết của Hư tôn giả và thế giới ở đó thì con người có bát mạch, khá tương đồng với trên Địa Cầu. Bát mạch hay còn được gọi là Kỳ kinh bát mạch. Bao gồm Nhâm, Đốc, Xung, Đới, m Duy, Dương Duy, m Kiểu, Dương Kiểu. Tiểu chu thiên là sử dụng Nhâm và Đốc, chính là hai mạch cân bằng âm dương. Còn đại chu thiên là phải thông qua đủ bát mạch.
Nhưng đại chu thiên thì cần công pháp. Bởi vì con đường vận chuyển đại chu thiên khác nhau sẽ dẫn tới hiệu quả khác nhau. Chỉ khi vận chuyển đại chu thiên thì chân khí sinh ra mới có thể tích trữ nhiều hơn. Đồng thời mức độ chuyển hóa chân khí thành linh khí cũng sẽ phụ thuộc vào con đường vận chuyển đại chu thiên.
Đẳng cấp của công pháp được tính theo số phần trăm chân khí được chuyển hóa thành linh khí sau mỗi đại chu thiên. Còn trước khi có linh khí thì tính theo phần trăm nguyên khí thiên địa chuyển hóa thành chân khí. Bởi vì tiểu chu thiên là chỉ có duy nhất một con đường vận chuyển, cho nên phần trăm chuyển hóa nguyên khí thành chân khí là do tư chấn của tu sĩ. Như vậy sẽ có 10 cấp của công pháp, tương ứng là: cấp 1 có tỷ lệ chuyển đổi từ 1-10%, cấp 2 thì từ 11%-20%,.. tương tự tới cấp 10 là từ 91% trở lên.
Tại sao sáng tạo công pháp khó khăn? Đó là bởi vì chỉ có võ sĩ thông mạch đỉnh phong mới có cơ hội sáng tạo công pháp. Nói trắng ra là thử nghiệm một con đường vận chuyển đại chu thiên. Nhưng mỗi người chỉ có một lần cơ hội. Một khi đã hình thành đại chu thiên thì sẽ gắn liền suốt đời với tu sĩ đó. Cố gắng nghịch chuyển con đường khác sẽ làm vỡ nát kinh mạch trở thành phàm nhân và mãi mãi chấm dứt con đường tu luyện.
Đại chu thiên không chỉ là con đường mà còn là tốc độ vận chuyển từ huyệt đạo này tới huyệt đạo kia. Tốc độ khác nhau cũng có thể làm sai lệch kết quả thu được. Do đó mà có vô cùng vô tận khả năng. Bản thân Hư tôn giả cũng chỉ tu luyện công pháp cấp 5. Mà đa phần công pháp lưu truyền đều phổ biến từ cấp 1 tới cấp 3. Cấp 4 đã là cao cấp, còn cấp 5 cơ bản là cực hiếm. Công pháp mà Hư tôn giả tu luyện có hiệu suất là 48%. Cũng đã được xem là đỉnh cấp công pháp rồi.Thành tựu tôn giả của hắn không tránh khỏi công lao to lớn của công pháp.
Tỷ lệ thử nghiệm sinh ra công pháp cấp càng cao thì lại càng thấp. Cụ thể theo Hư tôn giả biết thì tỷ lệ thử nghiệm sinh ra công pháp cấp 1 tới 89%, cấp 2 là 6%, cấp 3 là 2%, cấp 4 là 1.9%, cấp 5 là 0.1%. Cấp cao hơn thì bản thân Hư tôn giả còn chưa từng nghe qua cho nên cơ bản có thể xem là bằng 0. Thống kê này là dựa trên số công pháp lưu truyền trên thị trường mà ra. Cũng chỉ là tham khảo tương đối mà thôi.
Sau khi nghe Hư tôn giả phân tích tình huống cặn kẽ thì Trần Minh Quân trầm ngâm suy nghĩ. Hắn có thể trực tiếp tu luyện công pháp của Hư tôn giả hoặc cố gắng thử nghiệm ra một công pháp hiệu suất cao hơn. Nhưng hắn sợ thử nghiệm thất bại sinh ra công pháp cấp 1 thì khóc không ra nước mắt.
Thấy hắn trầm ngâm thì Hư Linh chợt nói:
“Chủ nhân, thật ra ngài không giống với các võ sĩ thông mạch đỉnh phong khác. Bởi vì ngài đã có linh thể. Khi linh sĩ đạt tới linh thể thì có thể thoải mái vận chuyển đại chu thiên không theo công pháp ban đầu mà không mang lại hậu quả gì. Nhưng vì linh sĩ đã đạt tới cảnh giới Vương giả thì vận chuyển tiểu chu thiên và đại chu thiên đã không còn tác dụng về mặt linh khí nữa, cho nên Vương Giả cũng không thể sáng tạo công pháp. Nhưng ngài thì khác, ngài đang là võ sĩ thông mạch đỉnh phong mà lại sở hữu linh thể.”
Trần Minh Quân hai mắt sáng lên “Ý của người nói là... ta có thể thoải mái thử nghiệm đại chu thiên?”
“Ta đoán không nhầm thì là như vậy. Có điều cũng không quá chắc chắn. Nhưng khả năng có thể là hơn 9 thành.”
Trần Minh Quân lại trầm ngâm: “Như vậy cũng quá là mạo hiểm đi”
“Thưa chủ nhân, cũng không có mạo hiểm gì. Ngài có thể sử dụng công pháp của Hư tôn giả cho lần đầu vận chuyển. Sau đó mới thử nghiệm con đường khác, trong lúc vận chuyển con đường khác nếu thấy bị bài xích thì phải ngừng lại ngay. Như vậy sẽ đảm bảo ngài tối thiểu cũng có thể tu luyện công pháp cấp 5.”
Nghe vậy Trần Minh Quân vỗ cái đầu của hắn: “Đúng rồi, tại sao chuyện đơn giản như vậy mà ta không nghĩ ra”.
Không chờ đợi nhiều hơn nữa. Hắn lập tức ngồi xuống tĩnh tâm lại. Rồi dựa theo trí nhớ của Hư tôn giả mà vận chuyển đại chu thiên. Công pháp này thì hắn đã biết nên không cần Hư Linh nói gì thêm. Vận chuyển đại chu thiên thì không có nhanh như tiểu chu thiên. Thời gian cần cho một đại chu thiên giữa các loại công pháp cũng sẽ khác nhau.
Khoảng hơn 10 phút sau đó, Trần Minh Quân đã hoàn thành một đại chu thiên theo công pháp của Hư tôn giả. Quả nhiên là số nguyên khí thiên địa hắn hít vào đã được chuyển hóa 48% thành chân khí. Đừng thấy 48% mà nghĩ là ít. Số lượng nguyên khí thiên địa nạp vào cơ thể trong quá trình vận chuyển đại chu thiên lớn hơn so với tiểu chu thiên rất nhiều. Số chân khí thu được chỉ chiếm 48% số nguyên khí thiên địa nhưng lại lớn hơn gấp 5 lần so với hiệu quả của tiểu chu thiên.
Lúc này chân khí đã tìm thấy những con đường mới để tản đều ra. Dẫn tới mật độ chân khí trong kinh mạch đã giảm rất nhiều, nhưng số lượng thì lại tăng lên. Sở dĩ mật độ giảm đi là vì sức chứa của thân thể đã lớn rất nhiều so với lúc đầu, đồng thời sức chứa vẫn còn đang tăng theo đà mở rộng của bát mạch.
Trần Minh Quân đình chỉ tu luyện và bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Quá trình vận hành đại chu thiên vừa qua cung cấp cho hắn rất nhiều thông tin. Người khác thì sau khi hoàn thành đại chu thiên mới dựa vào số chân khí sinh ra mà đánh giá được kết quả. Còn hắn thì tại từng thời điểm vận chuyển nguyên khí qua từng kinh mạch và huyệt đạo thì số lượng nguyên khí bị luyện hóa thành chân khí bị hắn nắm rõ như trong lòng bàn tay. Có những phân đoạn luyện hóa được nhiều nguyên khí, cũng có phân đoạn luyện hóa được rất ít nguyên khí. Thậm chí còn có phân đoạn không có luyện hóa được chút nào.
Thay vì mò mẫm trong bóng tối thì hắn có thể dựa theo công pháp đang có mà cải tiến nó. Từng bước một nâng cao phẩm cấp của công pháp lên. Có thể bắt đầu cải tiến lại những phân đoạn chưa luyện hóa nguyên khí. Sau đó nâng cao hiệu suất của những đoạn luyện hóa ít nguyên khí. Cuối cùng là nâng cao trên diện rộng.
Hắn nhìn Hư Linh rồi nói: “Hư Linh, ta đã có phương hướng cải tiến công pháp rồi. Tại từng thời điểm nguyên khí vận hành qua từng phân đoạn nhỏ ta đều có thể cảm nhận được hiệu quả của nó. Ta sẽ dựa vào đó mà cái tiến từng phân đoạn một. Từ hiệu quả thấp tới cao.”
“Thưa chủ nhân, ngài thật là một kỳ tích. Tu sĩ chỉ có thể kết thúc đại chu thiên rồi nhìn vào hiệu quả lúc đó mới đánh giá được đẳng cấp của công pháp. Ngài thì tốt rồi, từng phân đoạn nhỏ cũng có thể nhìn thấy được kết quả. Như vậy, nếu ngài có thể thoải mái cải tiến công pháp, đạt được công pháp hoàn mỹ chỉ là vấn đề thời gian. Thế nhưng mà, trước tiên là ngài cần xác định xem bản thân có thể thoải mái vận chuyển hướng đi đại chu thiên khác so với lần đầu không đã.”
Trần Minh Quân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn chỉ nghĩ tới chiến thắng mà quên chưa tính tới thất bại. Tất cả mọi thứ sẽ trở thành vô nghĩa nếu hắn vẫn như bao tu sĩ khác, chỉ có thể sử dụng một công pháp duy nhất trong suốt cuộc đời tu luyện.