Trần Minh Quân dùng thêm một giờ để nghiên cứu. Kết quả vẫn không có thêm đầu mối gì. Hắn đành phải gác chuyện này sang một bên.
Bên ngoài không gian châu, trời đã về chiều. Hắn còn phải ra ngoài dẫn nhập đám đệ tử khóa thứ nhất của môn phái. Sau khi đã chỉnh lý xong y phục. Hắn trực tiếp tiến ra bên ngoài không gian châu, xuất hiện bên trong Thượng Tiên Cư.
Đám đệ tử cùng với Lý Văn Cung đã đứng chờ gần 9 tiếng đồng hồ.
Lý Văn Cung thì không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng còn đám đệ tử thì khác. Hiện tại bọn ai cũng cho rằng Trần Minh Quân đang thử thách lòng kiên nhẫn của bọn họ. Cho nên từng người đều vô cùng hùng tâm tráng khí. Không hề tỏ vẻ một chút mệt mỏi nào.
Không để bọn họ chờ lâu. Một người thiếu niên từ bên trong Thượng Tiên Cư đi ra. Lý Văn Cung lập tức bước lên chắp tay hành lễ:
“Thuộc hạ tham kiến thiếu gia”
Đám đệ tử phía sau cũng đồng loạt chắp tay hành lễ
“Đệ tử tham kiến trưởng môn”
Trần Minh Quân gật đầu
“Ừ.. miễn lễ”
Sau đó hắn nhìn qua Lý Văn Cung và hỏi:
“Tất cả đều đã đông đủ rồi chứ?”
“Bẩm thiếu gia, điều đã đông đủ, tổng cộng 227 người”
Trần Minh Quân đi ra bên ngoài, đưa mắt nhìn đội ngũ chỉnh tề ngay ngắn thì không khỏi gật đầu hài lòng.
“Trời đã không còn sớm. Kế tiếp ta sẽ đưa các ngươi tiến nhập sơn môn. Tất cả đứng yên một chỗ, không được cử động”
Ngay sau đó, tất cả đệ tử đều bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng xanh lục. Kế tiếp thì đồng loạt hư không tiêu thất.
Đứng từ phía xa, William Miller và David Raum nhìn thấy tất cả cảnh tượng trên. Bọn họ mắt trừng lớn mà nhìn. Trong nội tâm là một trận rung động khó mà nói được thành lời.
Trần Minh Quân đưa mắt nhìn qua William Miller. Đồng thời William Miller cũng nhìn Trần Minh Quân. Bốn mắt chạm nhau, William Miller đột nhiên cảm thấy sâu trong linh hồn của hắn rung lên. Giống như bản thân hắn vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ vậy.
Trần Minh Quân thu hồi ánh mắt. Hắn cũng không biết hiện tại ánh mắt của hắn rất đáng sợ. Nhất là khi trong lòng hắn có chút ác ý thì nó càng đáng sợ hơn.
Trần Minh Quân dĩ nhiên biết sự có mặt của đám người Thánh Cung. Bất cứ tu sĩ lạ mặt nào bước vào công trường thì Hư Linh đều sẽ báo cáo với hắn.
Trần Minh Quân nói với Lý Văn Cung
“Nhắn lại với khách nhân, ta còn có việc. Rất nhanh sẽ trở lại gặp bọn họ”
Vừa nói xong thì hắn biến mất.
Lý Văn Cung thậm chí còn chưa kịp nói tuân lệnh. Nhưng trong lòng thì không khỏi âm thầm thán phục thiếu gia. Dường như chuyện gì xảy ra thiếu gia điều biết rõ trong lòng bàn tay. Bản thân hắn cũng chưa có bẩm báo với thiếu gia về đám người Thánh Cung kia.
…
Bên trong không gian châu, Ngọa Long Sơn.
Khu vực bình đài bên dưới con đường bậc thang.
Trần Minh Quân đưa đệ tử khóa đầu đến đây. Vừa xuất hiện thì những đệ tử này không khỏi ngó đông ngó tây, tò mò khám phá xung quanh.
Bọn họ đang đứng trên một cái bình đài rộng rãi, có thể chứa được hàng triệu người. Bên trái là bảy cánh cổng vừa to vừa huyền bí. Mỗi cánh cổng lại có một cái tên khá quen thuộc. Rất giống tên bảy ngọn núi ở thế giới bên ngoài.
Phía trước bình đài là một con đường bậc thang. Bề ngang con đường này rộng vô cùng. Nhìn lên trên không thể thấy được điểm cuối. Chỉ có thể đại khái hình dung nó rất cao và rất dài.
Mặc dù rất tò mò nhưng không ai di chuyển lung tung. Tất cả vẫn đứng yên một chỗ để chờ Trần Minh Quân.
Lúc này thì Trần Minh Quân xuất hiện. Hắn đứng ở trên con đường bậc thang. Đưa mắt nhìn toàn bộ đám đệ tử một lượt. Sau đó từ từ nói:
“Hiện tại chỗ các ngươi đang đứng gọi là Bình Đài Cầu Tiên. Đi bộ theo con đường bậc thang này sẽ thấy cổng lớn của môn phái. Môn phái chúng ta tên là Thất Sơn Tiên Môn. Từ giờ trở đi, các ngươi phải nhớ cho rõ, các ngươi là đệ tử của Thất Sơn Tiên Môn. Danh dự cùng tuổi nhục của các ngươi sẽ gắn liền với Thất Sơn Tiên Môn. Tất cả đã rõ ràng chưa?”
“Chúng đệ tử đã rõ!”
Hắn chỉ tay về hướng đi lên của con đường bậc thang rồi nói tiếp:
“Mặc dù các ngươi đã là đệ tử của môn phái. Nhưng vẫn chưa chính thức được môn phái công nhận. Chỉ khi nào các người dùng sức của bản thân, vượt qua con đường bậc thang này, tiến nhập cổng lớn của môn phái. Lúc đó mới được công nhận.”
Hắn dừng lại một chút để đám đệ tử tiêu hóa thông tin và làm tốt chuẩn bị tâm lý. Sau đó nói tiếp.
“Quy tắc rất đơn giản. Chỉ cần có thể đi lên tới đỉnh và bước vào cổng chính là được. Tuy nhiên, trong quá trình đi lên, không thể dừng lại nghỉ ngơi quá 5 phút. Thời gian giữa hai lần nghỉ ngơi cũng không được ít hơn 30 phút. Nếu ai vi phạm quy tắc thì sẽ bị cưỡng chế đưa trở lại Bình Đài Cầu Tiên, xem như phải làm lại từ đầu”
Đúng lúc này, Trần Minh Quân suy nghĩ gì đó. Hắn đã quên một việc quan trọng. Chỉ thấy hắn làm động tác phất tay. Bên phải của Bình Đài Cầu Tiên lập tức xuất hiện thêm hai cổng không gian. Một cổng có tên “Cầu Sinh”, cái còn lại tên là “Thế Tục”.
“Khi các ngươi kiệt sức hoặc đói khát. Có thể thông qua cổng “Cầu Sinh” đi đến một hòn đảo. Nơi đó các ngươi có thể tìm nước uống và thức ăn. Trên đảo sẽ có rất nhiều dã thú ăn thịt, nếu không cẩn thận thì có khả năng sẽ mất mạng. Toàn bộ việc đến và ra khỏi đảo chỉ có thể thông qua cánh cổng này. Con đường khác đều đã bị phong bế.”
Hắn chỉ tay về cổng “Thế Tục” rồi nói
“Cổng này là để cho ai muốn từ bỏ. Tên như ý nghĩa, bước vào cổng này, trở lại thế tục. Từ nay vô duyên cùng Thất Sơn Tiên Môn. Cũng sẽ vĩnh viễn không thể bước vào Bình Đài Cầu Tiên được nữa.”
Trần Minh Quân dừng lại một lúc thì nói tiếp
“Điều cuối cùng. Bởi vì các ngươi có chút đặc thù. Đã là đệ tử, nhưng chưa được công nhận. Ta sẽ cho các ngươi một đặc quyền. Mỗi người các ngươi có thể tiến vào bên trong thung lũng, chọn cho mình một nền nhà. Mỗi nền đều có diện tích 10x50. Các ngươi có thể cho người nhà của mình đến đó sinh sống. Kể cả khi các ngươi đã lựa chọn từ bỏ thử thách.”
Hắn chỉ tay về cánh cổng xuyên qua tường thành rồi nói
“Đó chính là đường vào thung lũng. Chỉ có đệ tử đem theo lệnh bài thì mới đi qua được. Khi chọn nền nhà nào, các ngươi chỉ việc đặt lệnh bài lên đó rồi nói chọn là được. ”
“Đó là tất cả những gì cần nói. Có ai có điều gì muốn hỏi hay không?”
Lúc này, một thiếu niên tầm 19 tuổi chắp tay cung kính:
“Thưa trưởng môn, leo lên con đường bậc thang có hạn chế thời gian không? Nếu thất bại liên tục thì sẽ thế nào?”
“Tổng thời gian sẽ không bị hạn chế. Số lần leo thử cũng không bị hạn chế. Chỉ cần không vượt quá 30 tuổi thì có thể ở đây bao lâu cũng được. Vượt qua 30 tuổi thì sẽ tự động bị tướt bỏ lệnh bài, đồng thời bị truyền đi vào thung lũng.”
Đám người lúc này xem như đã hiểu toàn bộ quy tắc. Cũng không thấy có người hỏi thêm điều gì. Trần Minh Quân liền nói:
“Như vậy, hiện tại các ngươi có thể bắt đầu”
Buông xuống câu nói sau cùng thì Trần Minh Quân liền biến mất.
Toàn bộ đám đông bây giờ bắt đầu tự do hành động. Đầu tiên là đi dò xét bốn bên. Sau cùng là đi đến bậc thang để thăm dò.
Rất nhanh bọn họ phát hiện, biên giới của Bình Đài Cầu Tiên có một vách ngăn trong suốt, không thể vượt qua. Hai bên của con đường bậc thang cũng vậy, đều tồn tại một vách ngăn trong suốt.
Đứng từ dưới nhìn lên trên. Chẳng khác nào “nấc thang lên thiên đường”. Nhìn thôi đã có thể làm người ta sinh ra thoái ý rồi.
Rất nhanh thì đã có người bắt đầu thử sức. Nhưng cũng có nhiều người tạo thành nhóm rồi đi qua cổng “Cầu Sinh”. Mục đích dĩ nhiên là chuẩn bị cho con đường dài lâu ở chỗ này.
Những người lập tức thử sức đi lên đa số đều có một chút tu vi. Còn người bình thường thì chọn đi lo sẵn hậu cần, tác chiến dài lâu.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang hành động. Một thiếu niên vẫn đứng đó quan sát con đường bậc thang. Trong lòng thì đang điên cuồng tính toán sức lực của bản thân. Mục tiêu của hắn là muốn một lần hành động đi tới đỉnh núi.
Leo núi thì hắn không e ngại, bình thường trong nhà thì hắn chính là một tên sai vặt. Thường xuyên phải lên xuống núi. Nhưng một mạch lên núi bằng con đường bậc thang thì không có đơn giản như vậy.
Mỗi một bậc đều phải nhấc chân lên cao và dùng sức đạp mạnh mới kéo cả người tiến lên. Liên tục như vậy không bao lâu thì chắc chắn hai bắp chân sẽ bị nhũn ra. Nghỉ ngơi 5 phút thời gian cũng sẽ không hồi phục được bao nhiêu. Huống chi, một lần nghỉ thì phải liên tục đi tiếp 30 phút mới được nghỉ lần nữa.
Cái thử thách này đối với người thường mà nói, căn bản chính là vô cùng khó. Cần phải có được tính toán và phân phối sức lực rất chu đáo thì mới có khả năng hoàn thành.
Người thiếu niên này tên là Trương Minh Tuấn. Vốn là con trai duy nhất của gia chủ Trương Gia. Một gia tộc tu đạo nhỏ nhưng lại rất giàu có trong thế tục.
Từ khi còn nhỏ thì hắn đã sống cảnh đại thiếu gia. Cho tới năm hắn 17 tuổi, cha hắn bị tai nạn, cần được truyền máu gấp để cứu mạng. Lúc đó, ngân hàng máu của bệnh viện không còn. Mẹ hắn tuổi đã cao nên không còn phù hợp cho máu. Nên hắn đứng ra hiến máu để cứu cha.
Thế nhưng, khi xét nghiệm thì hắn mới biết nhóm máu của hắn không phải O. Trong khi cả cha và mẹ của hắn đều là nhóm máu O. Cha hắn cũng vì không kịp truyền máu mà qua đời.
Từ đó, gia tộc của hắn do chú của hắn lên làm gia chủ. Chú của hắn thu lại toàn bộ những gì của hắn. Rồi xem hắn như người ở mà đối xử.
Mẹ của hắn vì không chịu được người trong tộc lời qua tiếng lại nên cũng tự tử chết theo cha hắn.
Mấy đứa con của chú hắn thì hàng ngày luôn sai xử hắn đi lên xuống núi mua đồ cho chúng.
Nhiều lần hắn muốn bỏ đi. Nhưng nghĩ đến cha mẹ chết oan chết ức nên hắn nhịn nhục ở lại.
Năm hắn 18 tuổi thì hắn cũng tìm ra sự thật. Mẹ của hắn không phải nhóm máu O. Là có người đã cố tình thay đổi kết quả xét nghiệm nhóm máu của mẹ hắn. Có nghĩa là từ khi hắn chưa ra đời thì đã bị tính kế. Chỉ chờ một cơ hội là đồng loạt có thể xử lý tất cả gia đình hắn.
Hắn bắt đầu điều tra về tai nạn của cha hắn. Sau cùng thì hắn cũng tìm ra chân tướng. Tên tài xế chở cha hắn đã nhận tiền của chú hắn. Cố tình đâm xe vào vách núi để có thể cùng chết với cha hắn. Vợ con và người thân của người tài xế sau đó sẽ nhận được khoảng tiền lớn, đủ để bọn họ sống giàu sang cả đời.
Chỉ đáng thương cho tên tài xế. Hắn chết rồi thì vợ con của hắn cũng không nhận được gì. Thông tin chuyển khoản mà tên tài xế nhận được lúc lái xe cũng chỉ là giả. Thậm chí vợ con của hắn cũng lần lượt biến mất bí ẩn. Khả năng đều đã về với đất mẹ.
Trương Minh Tuấn quyết tâm ở lại tìm cơ hội để báo thù cho cha mẹ hắn.
Một năm sau, gia tộc bắt hắn làm nhiệm vụ đi theo phục vụ cho một tên quản lý. Bọn họ đến Thiên Cấm Sơn để nhận danh ngạch tham gia đạo hội tán tiên. Tại đây hắn đã bị Trần Minh Quân bắt, sau đó lại được ban cho thân phận đệ tử trong môn phái của Trần Minh Quân.
Kể từ đó, hắn đã luôn ở lại Thiên Cấm Sơn, không trở về gia tộc. Hắn sợ hắn về gia tộc thì sẽ không còn cơ hội quay lại. Hắn quyết tâm phải tham gia vào môn phái của Trần Minh Quân. Học được vô thượng pháp thuật, rồi quay về báo thù cho cha mẹ hắn.
Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ là người bình thường. Khi hắn 18 tuổi thì đã bị xem thành người ở, cũng không được gia tộc chỉ dạy tu hành. Hắn muốn vượt qua thử thách lần này, thì phải dựa vào đầu óc, sức lực và một kế hoạch hoàn hảo.
Đồng thời hắn muốn một lần hành động là phải thành công. Như vậy thì mới có thể được Trần Minh Quân để ý và chú trọng bồi dưỡng.