Gia tộc Hạ thị nguyên quán ở Tô Nam, Bạch Thạch Đàm, nhân khi ông nội của Hạ Hoằng Văn Hạ lão đại nhân đương nhiệm chức thái phó tự khanh liền ở lại kinh thành cho thuận tiện. Phủ Hạ trước sau có ba tòa nhà, trước đây Minh Lan đã tới vài lần, biết trong phủ ngoài hai vợ chồng bác cả Hạ, một nhà bác hai, còn có mẹ con Hạ Hoằng Văn.
Ngày tháng sáu có vẻ nóng nực, Minh Lan ngồi phía bên phải bà nội, dọc theo đường đi đều phe phẩy cây quạt hương bồ, một người quạt hai người mát. Hơn nửa canh giờ xe ngựa mới đến nơi, bà hầu già của phủ Hạ đã sớm quen biết hai bà cháu họ Thịnh, vừa thấy người vẻ mặt đã tươi cười nghênh đón, sau đó mở ô ra che cho hai bà cháu rồi dẫn vào phòng khách hậu viên.
Họ Hạ cách hoàng thành khá xa, chung quanh rậm ngợp bóng cây, vừa đi vào hậu viên là thấy râm mát. Minh Lan hà ra một hơi nóng, lấy khăn lau hai gò má, gọi Đan Quất nhìn xem lớp trang điểm liệu có bị lem, Đan Quất khẽ nói: “Cô chỉ thoa một lớp hương cao (một loại kem thơm, chắc giống BB cream 3 trong 1), ngay cả phấn cũng không thoa, nếu có chút mồ hôi cũng không sao đâu.”
Tiểu Đào bên cạnh liếc mắt nhìn Minh Lan hầu như không nhìn thấy lỗ chân long, da nhẵn nhụi, “Cô chủ yên tâm, mồ hôi cũng không có.”
Đi qua một cánh cửa thuỳ hoa, lại vòng qua sân chính phòng, cất bước vào phòng khách, chỉ thấy bên trong phòng khách bốn phía cửa sổ mở, ở giữa là một cái bàn tròn lớn bày các loại hoa quả tươi và điểm tâm, hai bên là hàng ghế mây tre mềm, chỗ cây liễu lá mảnh đón gió đặt một cái bồn đồng, bên trong đặt vài khối băng, băng tan gió mát, trong phòng sảng khoái hẳn, lão phu nhân và Minh Lan cùng cảm thấy tinh thần phấn khởi.
Chỉ thấy Hạ lão phu nhân ngồi ở chỗ cao nhất, cười đứng lên đón khách: “Chị, thân thể khỏe không! Đến đây, để tôi bắt mạch cho chị trước nào!” Nói xong liền cầm lấy cổ tay Thịnh lão phu nhân, nhưng lão phu nhân thoáng cái rút ra, sẵng giọng: “Nào có ai làm chủ nhà như vậy, khách tới, chị thứ nhất không mời ngồi, thứ hai không mời trà, lại nắm lấy tay người ta đòi bắt mạch! Thế nào? Rất sợ người ta không biết được chị là cô chủ danh y nhà họ Trương phải không?!”
Mấy người nữ quyến đứng xung quanh cùng nở nụ cười, một phụ nhân trung niên vận chiếc áo lụa đơn màu vàng nhạt thêu hoa chim đối xứng, phía dưới vận váy thêu sợi trắng ngà, nhẹ nhàng đỡ Hạ lão phu nhân, cười nói: “Lão phu nhân không biết chứ, mẹ chồng tôi, ở nhà suốt ngày chỉ nghĩ đến bà, thật không dễ dàng mới trông được người.”
Nói xong liền mời hai bà cháu họ Thịnh ngồi xuống, lại thuần thục gọi hầu gái dâng thang thuốc giải cảm âm áp. Minh Lan trước tiên nghiêng người hành lễ với vị nhị phu nhân nhà họ Hạ này, sau đó nhẹ nhàng xoay người, quay về phía mẫu thân của Hạ Hoằng Văn lẳng lặng đứng một bên hành lễ, sau đó mới ngồi xuống ghế mây.
Đợi tất cả mọi người đã yên vị, mẫu thân Hạ Hoằng Văn đứng dậy, khom người hành lễ với Thịnh lão phu nhân, giọng mềm nhẹ như tiếng gió thổi: “May mắn lão phu nhân có lòng nhiệt tình, một nhà chị con ở viện kia rất tốt, con thay cả nhà chị con cám ơn lão phu nhân.” Thịnh lão phu nhân nhẹ nhàng phất tay, từ tốn nói: “Không hề gì, người sống trên đời, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Hạ mẫu nho nhã yếu ớt, lại nói cảm tạ vài lần, sắc mặt hơi nhợt, Hạ lão phu nhân vội vã gọi nha hoàn đỡ bác ấy ngồi xuống.
Hạ nhị phu nhân vóc dáng hơi đẫy đà, cằm đầy trơn bóng, nói tới nói lui rất chu toàn, cho thấy là người chưởng lý gia vụ lão luyện lâu năm, tươi cười ân cần nói: “Nghe nói quý phủ ngày gần đây có việc vui, cháu đây xin chúc mừng một tiếng trước! Chắc lão phu nhân cũng không tiếc một chén rượu mừng cùng chúng cháu chứ!”
Thịnh lão phu nhân ở phủ Hạ phủ thả lỏng một chút, trêu ghẹo nói: “Chỉ cần cháu chuẩn bị đủ lễ mừng, ta sẽ không ngại!” Hạ lão phu nhân cười mắng: “Không phải ngày trước chị đã sớm quản mấy thứ tiền tài vàng bạc đồ cổ này sao, lúc này càng già lại càng tham tiền nha! Sao có thể như vậy!”
Thịnh lão phu nhân cố ý trợn mắt nói: “Dựa vào những lời này của chị, cũng phải đưa ra hai phần!”
“Chén rượu mừng của chị cũng thật là quá quý! Con dâu à, chúng ta không đi!” Hạ lão phu nhân cũng làm bộ phát cáu nói.
Hạ nhị phu nhân đứng ở bên cạnh mẹ chồng, nhẹ nhàng gõ cây quạt, hé miệng cười nói: “Mẹ đừng vội, con dâu biết bấm đốt tay lại biết tính tóan, biết Thịnh quý phủ tất có rượu mừng cũng sẽ không thiếu phần của ngài! Đến lúc ấy, không cần xuât nhiều nhiều bạc, ngài cũng rất vui vẻ!”
Trong lời nói có chút ám chỉ, mắt nhanh chóng đảo qua chỗ ngồi của Minh Lan, khóe miệng Hạ lão phu nhân và Thịnh lão phu nhân đều mỉm cười.
Chỗ Minh Lan ngồi đón ngay hướng gió, vô cùng mát mẻ, nhiệt độ trên người vừa hạ xuống một chút, nghe được lời ấy không khỏi lại nóng mặt lần nữa, cúi đầu không chịu nói gì. Hạ mẫu ngồi đối diện thấy nàng xấu hổ, nhịn không được nhẹ giọng nói: “Chị dâu!” Sau đó đi tới vỗ nhẹ vai Minh Lan, hòa nhã nói: “Đứa bé ngoan, chỗ này lạnh, đổi chỗ ngồi đi thôi.”
Minh lan nghe lời đứng lên, cùng Hạ mẫu ngồi vào chỗ đối diện, sau đó Hạ mẫu lôi kéo tay của Minh Lan, khẽ khàng hỏi chuyện, gần đây thân thể khỏe không, còn có thêu thùa không, chớ để làm hại mắt vân vân, Minh Lan cảm giác lòng bàn tay Hạ mẫu lành lạnh, cảm thấy hết sức thoải mái, ngoan ngoãn đáp lời từng việc.
Hạ mẫu một bên hỏi, một bên cẩn thận quan sát Minh Lan, chỉ thấy nàng mặc áo đơn sợi đay mềm màu xanh nhạt dài đến đầu gối, phía dưới là váy xếp li dài thêu hoa văn mây trắng như tuyết, khoác áo chẽn bằng gấm mỏng thêu hoa, tóc đen nhánh vấn lệch thành một búi ngã ngựa, hơi cúi thấp đầu, để lộ vầng trán mềm mại, trên tóc cài hai hạt châu xanh biếc khảm hoa vàng, phía sau cài một chuỗi bạch ngọc nhỏ quấn với chiếc lược trăng non, cả người tựa như một viên ngọc nhỏ xanh biếc, khuôn mặt đỏ hồng như cánh sen, dường như mời gọi người ta lại cắn hai miếng. Trong lòng Hạ mẫu thực sự yêu thích, đối với Minh Lan càng thêm thân thiết hòa khí, lại khẽ dặn dò vài câu ngày mùa hè chú ý sức khỏe.
Thịnh lão phu nhân liếc mắt lại đây, thấy Hạ mẫu và Minh Lan hợp ý nhau như vậy, trong lòng vừa yên tâm lại cảm thấy thoải mái, ngước mắt nhìn Hạ lão phu nhân bên cạnh, thấy trên mặt bà tuy rằng cũng cười, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần buồn rầu, tựa hồ có tâm sự.
Bên ngoài phòng khách trồng hai cây hoa dành dành rất cao lớn, tiết trời bây giờ đúng thì hoa nở, lá cành xanh biếc, cánh hoa trắng bóng, theo từng làn gió nhẹ đưa mùi hương thơm ngát vào phòng khách. Chúng nữ quyến trong sảnh vừa thưởng thức trà ngon, vừa nghe hai vị lão phu nhân nói chuyện. Hạ nhị phu nhân thỉnh thoảng góp vài câu pha trò, tâm tình tất cả mọi người vô cùng thoải mái.
Trong phòng khách vang ra từng đợt tiếng cười nói. Hạ lão phu nhân liền nói tới chuyện Hạ Hoằng Văn ra ngoài thu mua dược liệu, trong lời nói đượm chút tự hào, vừa mới quay sang nói với Thịnh lão phu nhân về ‘hôn sự của Hoằng Nhi’, một hầu già lại bẩm: “Dì Tào tới.”
Sau đó, trong phòng tựa như bỗng nổi lên một trận gió lạnh, nụ cười trên mặt Hạ lão phu nhân dần ngưng lại, ánh mắt đảo tới phía Hạ mẫu. Hạ mẫu cúi đầu, dịch người bất an.
Hạ nhị phu nhân nhìn mẹ chồng khẽ gật đầu, cao giọng nói: “Còn không mau mời vào.”
Minh Lan đưa mắt nhìn Thịnh lão phu nhân, chỉ thấy thần sắc bà như thường, không thèm để ý chút nào, bèn ngồi yên ở chỗ. Không bao lâu, một hầu già vén rèm, hai nữ tử tiến đến, phía trước là một vị phụ nhân tuổi chừng năm mươi, tướng mạo già yếu, ngay cả khi thoa phấn dày cũng không che giấu được làn da thô ráp, chỉ là dung mạo lại có vài phần giống với Hạ mẫu; theo phía sau là một nữ tử tuổi chừng mười bảy mười tám, đầu cúi thấp, khom lưng cúi đầu, dáng người rất gầy, vận áo gấm màu đỏ bạc, nhưng hoa văn kim tuyến thêu chìm nơi cổ áo và ống tay đã bị phai màu, dễ nhận thấy là bộ y phục đã cũ sờn, một đôi tay lộ ra ngoài có vẻ gầy khô gầy quắt.
Hạ lão phu nhân vẻ mặt không vui, ngồi ở chỗ kia không nói một lời, cũng không có ý giới thiệu. Hạ mẫu đành phải tự mình đứng lên, ngượng ngùng nói với Thịnh lão phu nhân: “Đây là dì của Hoằng nhi, đây là em họ của nó, tên là Cẩm Tú.”
Tào phu nhân nhanh tay lôi kéo con gái hành lễ với Hạ lão phu nhân và Thịnh lão phu nhân. Hạ lão phu nhân phất tay cho đứng lên, lại bảo Hạ nhị phu nhân thu xếp chỗ ngồi, trà quả, sau khi đã sắp xếp xong, Tào phu nhân lập tức nói liên hồi, một hồi khen phòng khách quang cảnh đẹp lại rộng thoáng, một hồi khen Hạ nhị phu nhân khéo sắp đặt, trà ngon quả ngọt vừa miệng, lại vội vàng bảo Tào Cẩm Tú tiến lên hầu hạ Hạ lão phu nhân, vừa thay nước trà, vừa chọn hoa quả tươi, một mực nịnh hót. Hạ lão phu nhân lại lãnh đạm không phản ứng, vẻ mặt tăng thêm vài phần sắc sảo.
Hạ mẫu thấy, càng thêm lo sợ không dám nói lời nào, Hạ nhị phu nhân cũng không mở miệng.
Tào phu nhân còn đang lải nhải, thấy Hạ lão phu nhân không hề để ý đến mẹ con mình, liền nói dần ít đi. Hạ lão phu nhân quay sang phía Thịnh lão phu nhân nói: “Đợi tới tháng chín, con bé Minh cũng đã cập kê, đã nghĩ xong mời ai tới cài trâm chưa?”
Thịnh lão phu nhân cười nói: “Trong mấy chị em chị là người có phúc nhất, dĩ nhiên là chị, chẳng hay chị có chịu không?”
Hạ lão phu nhân đã sớm có ý định, nghe vậy vỗ tay mừng rỡ nói: “Đương nhiên là tốt, yên tâm! Tôi đây phải đi chuẩn bị một cây bảo trâm, nhất định xứng đôi với cháu gái bảo bối của chị!”
Tào phu nhân thấy các bà tự quyết định, hoàn toàn không để mắt đến mẹ con mình, không khỏi thầm sinh khó chịu, lập tức quay đầu nhìn về phía Minh Lan. Minh Lan không kịp né tránh, bị nàng ta kéo lấy cánh tay, chỉ nghe một trận cười khanh khách: “Ôi, quả nhiên là người đáng yêu như chạm từ ngọc thạch mà ra! Để ta nhìn một chút nào, mặt mày này, tư thái này…”
Thịnh lão phu nhân thấy nàng ngôn ngữ ngả ngớn, lại liên quan đến Minh Lan, không khỏi nhướng mày, Tào phu nhân vẫn còn đang nói: “Chậc chậc, thực sự là rất xinh đẹp! Lại nói Cẩm Tú nhà chúng ta, từ nhỏ cũng được mọi người khen là xinh xắn, đáng tiếc không có số tốt như cô Minh! Tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ, nên hôm nay nhìn người mới không có tinh thần như vậy, nếu có thể được chăm sóc ăn uống tốt, chắc chắn cũng không thua kém ai!” Vừa nói còn vừa nhìn xiêm y của Minh Lan.
Cánh tay Minh Lan âm thầm sử dụng lực, hơi cong khuỷu tay, nhẹ nhàng rút ra khỏi bàn tay của Tào phu nhân, hơi nghiêng người, lách mình tránh ra, trong lòng âm thầm kỳ quái, Tào phu nhân và Hạ mẫu là chị em, sao một người lại như thôn phụ thô tục thế này?! Lại hơi nghiêng mắt, chỉ thấy sắc mặt Hạ mẫu lúng túng lúc đỏ lúc trắng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chị mình xấu mặt. Tào Cẩm Tú ở một mực cúi đầu, Minh Lan ngắm tỉ mỉ vài lần, chỉ thấy sắc da nàng hơi đen, mặt mang vẻ phong sương, lại thêm vóc dáng gầy gò, sắc mặt thực sự không được tốt lắm.
Người tới là khách, Hạ gia cũng không tiện nói gì. Tào phu nhân liền bộc phát đắc ý, quay đầu nhìn về phía Thịnh lão phu nhân nói: “Nghe em gái cháu nói, lão phu nhân và mẹ chồng em gái cháu là chỗ chị em khuê các thân thiết, cháu cũng không ngại, cái Cẩm nhà cháu và cháu Hoằng là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm rất tốt… Không phải cháu nói ngoa, lúc nhà chúng cháu rời kinh thì cháu Hoằng thế mà đuổi theo khóc gọi cái Cẩm! Tình cảm như vậy, cái Cẩm chúng cháu cũng tự nhiên…”
Sắc mặt Hạ lão phu nhân thay đổi, nặng nề cầm chén trà ở trên bàn, một tiếng ‘Choang’, chỉ thấy cái nắp chén đã vỡ. Hạ nhị phu nhân và Hạ mẫu biết tính của mẹ chồng, lúc không có việc gì thì nói cười hòa ái, nhưng khi tức giận, ngay cả cụ ông cũng dám mắng, các nàng lập tức lo sợ đứng nghiêm một bên.
Trong lòng Hạ lão phu nhân mặc dù rất tức giận, nhưng trên mặt lại mỉm cười, chậm rãi lấy từ trên đầu mình xuống một cây trâm kim thạch như ý màu xanh khảm hai chữ Phúc Thọ, đặt ở trên bàn trà, chỉ vào nói: “Dì à, tôi vốn muốn tặng cái Cẩm một cây trâm, hôm nay sẵn có tất cả mọi người ở đây, nếu dì không chê, vậy hãy lấy nó đi.”
Tào phu nhân ngẩn người, lập tức vui mừng quá đỗi, bước lên trước một chút, đưa tay cầm lấy cây trâm, luôn miệng khen tốt, trên mặt Hạ lão phu nhân hàm chứa ý cười kỳ quái, chậm rãi nói: “Đã có cây trâm, chốc nữa gọi cái Cẩm sửa sang lại tóc tai; quần áo cũng nên thay đổi, làm gì có người phụ nữ có chồng nào mà lại ăn mặc như thiếu nữ như vậy!”
Lời vừa nói ra, bên trong phòng khách không một tiếng động tựa hồ vừa có sét đánh trên đầu mọi người. Tào Cẩm Tú chợt ngẩng đầu một cái, viền mắt đầy ắp lệ, thoáng như một khúc gỗ cắm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, trong phòng vẻ mặt mọi người chợt thay đổi.
‘Cạch’ một tiếng, Tào phu nhân thất kinh đánh rơi cây trâm trên mặt đất, gãy thành hai đoạn. Hạ lão phu nhân quay đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt như người chết của Hạ mẫu cười lạnh nói: “Xem ra chị con là không vừa mắt cây trâm của ta!”
Hạ mẫu cũng hoảng sợ tay chân rối loạn, không dám tin nhìn Tào phu nhân, trong ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ. Tào phu nhân tránh ánh mắt của em gái, âm thầm cắn răng một cái, lập tức lại bày khuôn mặt tươi cười, nói với Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân nghĩ sai rồi, cái Cẩm nhà tôi còn chưa xuất…” Hạ lão phu nhân vung tay lên cắt ngang lời nàng, thuận tiện nắm cổ tay của Tào Cẩm Tú ở bên cạnh, ba ngón tay bắt lấy mạch của nàng, sau đó mắt nhìn chằm chằm Tào phu nhân, lạnh lùng mỉm cười.
Tào phu nhân dáng vẻ sợ hãi nhớ tới trước đây em gái từng nói qua, Hạ lão phu nhân thuở nhỏ nghiên cứu y thuật, một cô gái còn là khuê nữ hay đã là phụ nhân, không phải chỉ cần nhìn thân hình là có thể đoán được, nhưng nếu bắt mạch tượng thì không gạt được; nghĩ tới đây, nàng ta chốc lát mồ hôi ròng ròng, bối rối nhìn em gái mình, thấy nàng ta cũng là dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Thấy tình hình như vậy, Hạ mẫu đã rõ, mẹ chồng mình đã sớm có lòng nghi ngờ, nhưng còn lưu lại mặt mũi mình nên vẫn chưa vạch trần, nhưng hôm nay lại nói ra ngay trước mặt hai bà cháu họ Thịnh và chị dâu hai, chẳng những muốn tỏ rõ thái độ, càng gián tiếp biểu thị bất mãn lớn đối với Tào gia. Hạ mẫu còn trẻ thủ tiết, vài chục năm qua sống an ổn, dưỡng dục Hạ Hoằng Văn thành tài, mẹ chồng cũng hết sức trợ lực, từ trước đến nay nàng rất kính phục Hạ lão phu nhân, hôm nay thấy bà lộ vẻ cực kỳ tức giận, trong lòng cũng hoảng sợ.
Kế tiếp, mọi người cũng không còn tâm tư ngắm hoa. Thịnh lão phu nhân nói thân thể còn chưa hoàn toàn khỏe, cùng Minh Lan cáo từ. Hạ lão phu nhân lôi kéo tay bà nói mấy câu, Hạ nhị phu nhân một đường tiễn tới cửa, lời nói tràn đầy áy náy, lại mang tặng mấy hộp trang điểm dược thảo dùng cho mùa hè đã chuẩn bị trước, mới cung kính nói từ biệt.
Sau khi lên xe ngựa, hai bà cháu thật lâu không nói gì.
Minh lan cúi đầu suy nghĩ, lúc mới quen Hạ lão phu nhân, nàng chỉ cảm thấy bà tính tình rộng rãi thẳng thắng, nói chuyện hết sức dễ chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông Hạ thời niên thiếu phong lưu, cơ thiếp cũng không ít, nhưng mười mấy năm qua, một đứa con trai con gái vợ lẽ cũng không thấy, nay vợ chồng về già, Hạ lão phu nhân nắm giữ một nhà già trẻ, nói ở riêng liền ở riêng, nói cho mẹ con Hạ Hoằng Văn bao nhiêu sản nghiệp thì bấy nhiêu sản nghiệp, chồng con, con dâu ai cũng không có ý kiến gì, ngày trôi qua thật là tự tại.
Hôm nay thấy bà vừa ra tay, chính là sát chiêu thủ đoạn độc ác, một người như vậy, sao có thể đơn giản?! Bên trong giống như một sàn đấu ngầm tinh xảo, có thể sống sót đến cuối, nếu không phải trời sinh vận khí tốt như bà nội Dư Yên Nhiên, thì đều là thật sự có tài!
Qua một lúc lâu, Minh Lan mới thở dài nói: “May mà có bà Hạ ở đó.”
Thịnh lão phu nhân vẻ mặt sâu xa, ánh mắt lấp lánh: “Hai nhà đón dâu, xem trọng là ngươi tình ta nguyện, tất cả đều vui mừng, phải dựa vào cụ ông cụ bà đàn áp mới được, cũng không là mối hôn sự tốt cho lắm, lại để ý một chút, cũng không biết mẹ Hoằng Văn có ý gì...”
…
Lúc này, trong lòng Hạ mẫu tràn đầy kinh hoảng đứng ở giữa phòng Hạ lão phu nhân, trong phòng chỉ có mẹ chồng nàng dâu hai người, cửa sổ đều đóng chặt, không khí có chút oi bức. Hạ mẫu vẫn như cũ cảm thấy sau lưng từng đợt lạnh cả người.
“Đầu óc con đúng là mê muội!” Hạ lão phụ nhân vỗ một chưởng mạnh lên bàn trà, khiến chén trà cũng nảy lên, “Con rõ ràng hiểu được ý của ta, lại dám báo việc tiếp khách hôm nay cho Tào gia biết! Con là có tâm tư gì?! Chẳng lẽ con muốn cái Cẩm làm con dâu?!”
Thần sắc Hạ mẫu hoảng loạn, vội vàng khoát tay: “Không không không, đứa bé Minh Lan kia con vô cùng thích, làm sao sẽ…” Vừa nói viền mắt nóng lên, nức nở nói, “Thế nhưng chị ấy liên tiếp cầu con, con mới… Người nhà mẹ đẻ con cũng chỉ còn lại chị con!”
“Con ấy!” Hạ lão phụ nhân cáu giận không ngớt, trách mắng: “Cứ hay nhẹ dạ! Hôm nay mẹ cũng nói rõ ràng với con, họ Hạ chúng ta cũng không phải ngại bần yêu phú, nếu ban đầu trước khi họ Tào phạm tội, để khuê nữ nhà họ và Hoằng Văn định hôn sự, hôm nay dù cho người ta có cười nhạo, mẹ cũng nhận đứa cháu dâu này! Nhưng con đừng quên, ban đầu là họ Tào bọn họ ghét bỏ cô nhi quả phụ các con, không có chỗ dựa. Lúc ấy ho Tào kiêu căng phách lối, luôn miệng muốn gả khuê nữ gả vào chỗ cao! Hừ! Hôm nay vừa khéo, nhà bọn họ suy tàn, chán nản, lại nhớ tới cô em gái này, có Hoằng Văn đứa cháu ngoại này!”
Nói đến đây, Hạ lão phụ nhân lên giọng, cả giận nói: “Càng đáng trách chính là, bọn họ lại còn dám lừa gạt nhà ta, rõ ràng không còn là ngọc lành, còn muốn giấu diếm! Thật quá đáng giận!”
Hạ mẫu khóc thút thít, ngắt quãng nói: “Chị ấy vừa nói với con, lúc ở Lương Châu cả nhà bọn họ thật sự là sống không nổi nữa, bị bức đến hết đường, Cẩm Nhi mới phải làm thiếp của tay võ quan kia, ai biết qua mấy tháng lại đại xá thiên hạ, bây giờ Tào gia cũng rất hối hận!”
“Thế thì sao?” Hạ lão phụ nhân trợn mắt nói, “Bọn họ lúc trước mơ mộng hão huyền, sau lại cố tình dối trá, con còn muốn thỏa mãn chị con, để con trai con lấy một nhà đã lụi bại như thế làm vợ?!”
Từ trước đến nay quả phụ nuôi con trai trưởng, gửi gắm tâm huyết cao xa hơn so với người mẹ thông thường. Hạ mẫu cũng có mong ước, nhưng bản tính nàng nhu nhược, lại yếu đuối, chị gái vừa khóc lóc cầu xin liền mềm lòng, bây giờ sự việc rạn nứt, một bên là tình cảm chị em, một bên là tiền đồ của con trai, nàng không khỏi luống cuống tay chân.
Cuối cùng, Hạ mẫu lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con đã nghĩ xong, con dâu chính là cô Minh mới tốt! … Có điều, chị con lại khẩn cầu trước khi rời đi, nói là để Cẩm Nhi làm vợ lẽ cũng tốt; mẹ à, người thấy sao?”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hạ lão phu nhân nặng nề vỗ một chưởng lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng nhìn lại vẻ mặt khiếp sợ của Hạ mẫu, bà lại thương tiếc cô con dâu còn trẻ phải thủ tiết, lời nói bèn dịu lại, “Con dâu à, con phải suy nghĩ thật kỹ, cửa hôn sự nhà họ Thịnh là không thể tốt hơn. Cha chồng con đã lớn tuổi, không lâu nữa là trí sĩ (về hưu), đến lúc đó mẹ với cha chồng con đều quay về Bạch Thạch Đàm, sau sẽ theo bác cả đi nhậm chức, đến lúc đó Hoằng Văn biết dựa vào ai? Vậy nên phải thay nó tìm một nhà thông gia có thể dựa vào mới phải! Con gái vọng tộc chúng ta với không tới, nhưng nhà nghèo cũng không tốt, con vợ lẽ nhà bình thường thì chả cược làm gì, chính con cũng đã chọn lựa, so ra còn có thể tốt hơn Minh Lan sao? Cha anh đều làm quan trong triều, của cải sung túc, tuy là con vợ lẽ, nhưng dung mạo tính tình đều là số một, ở nhà được cha anh chị dâu thương yêu, nó lại do chị ta một tay nuôi lớn, tương lai nếu một nhà ba người các con ở riêng, nó cũng có thể ổn định xử lý gia vụ, chăm sóc mẹ chồng, phụ giúp cho chồng! Mẹ xem nhiều năm như vậy, cái Minh là người thích hợp nhất, họ Tào lúc này lại như thiêu thân lao vào! Làm thiếp?! Hừ! Nàng dâu còn chưa vào cửa, ngược lại thiếp thất đã chuản bị đâu vào đấy, ta cũng không dám nhìn mặt chị ta!”
Hạ mẫu bị lời nói của mẹ chồng làm cho xúc động, từ từ lau khô nước mắt, sợ sệt nói: “Mẫu thân nói rất đúng, nhưng mà… Cẩm Nhi biết làm sao?”
Hạ lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nó tự có cha mẹ, con chẳng qua chỉ là dì, cũng ít hao tâm thôi! Tìm chỗ ở, cấp đồ dùng, cái cần giúp thì đã giúp, chẳng lẽ còn phải quản họ Tào cả đời à?! Còn có, con khép kín kẽ tay hở cho mẹ! Mẹ từ chỗ bác cả bác hai phân ra một phần gia nghiệp cho cô nhi quả phụ các con, để tương lai Hoằng Nhi thành gia lập nghiệp, không phải để con trợ cấp cho họ Tào. Con trai và họ Tào, con tự phân nặng nhẹ đi! Họ Tào có đàn ông có con trai, có tay có chân, chẳng lẽ cả nhà để họ Hạ nuôi hay sao? Trên đời này, chỉ có cấp cứu, không cứu được nghèo! Lúc này mẹ thay con nắm giữ sản nghiệp còn không nói làm gì, đợi mẹ tắt thở, mà tính tình con vẫn mềm yếu như thế, nếu không tìm một cháu dâu có thể tin tưởng, những thứ này không chừng về nhà họ Tào hết! Mẹ nói rõ với con những lời này, rốt cuộc là con chọn dâu, con tự mình suy nghĩ đi!”
Lời này vô cùng nghiêm khắc, hàm ý sâu xa,trong lòng Hạ mẫu cả kinh, biết ý tứ của bà, không dám nói thêm nữa.