Có lẽ anh giáo cũng không thể ngờ rằng, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với chị Tiên để xác nhận vấn đề, cũng như vạch rõ mối quan hệ từ giờ trở về sau với chị ấy. Thế mà trong ngay buổi chiều ấy, chị lại bị người khác hãm hại như thế ngay trước mặt mình. Đúng là cuộc sống! Bình an đấy, tai nạn đấy. Hạnh phúc đấy, khổ đau đấy. Cho như thế ấy, nhận bấy nhiêu đấy. Chắc do: “Quả báo đôi khi đến muộn, nên nhiều người vẫn thường nghĩ là không có”. Vì thế họ cứ mặc kệ luân thường đạo lý để làm những chuyện hại nhân trái ý Trời. Nhưng đâu ngộ ra rằng: “Trời xanh có mắt, nhân quả báo ứng xưa nay vốn không chừa một ai”.
Nhớ lại chiều hôm ấy, sau khi đã gom đủ mọi chứng cớ, anh giáo cho người gọi chị Tiên lên văn phòng của mình để trò chuyện. Vì mấy ngày nay chị cố tình lánh mặt thầy y như có tật giật mình vậy. Do chị hay biết chuyện xấu xa của mình đã bị bại lộ, và chị đang cố dùng tiền bưng bít hết tất cả các đầu mối, cũng như các nhân chứng liên quan. Nhưng muộn rồi, anh giáo đã tóm gọn lẫn thao túng hết rồi. Chỉ là đợi ngày rảnh rỗi để chất vấn chị thôi.
Khi bước vào phòng làm việc của thầy, chị Tiên dằn lòng cố tỏ ra bình thường nhất có thể, làm như chẳng hề biết hay liên quan gì đến những gì đã xảy ra với tôi. Cái mặt chị cố diễn tỉnh queo, xem như anh giáo gọi chị lên là vì công việc vậy.
Mời chị ngồi xuống ghế salon ở phía đối diện mình. Anh giáo nhìn thẳng vào chị, như muốn đánh vỡ vẻ ngoài đang diễn thật trân của chị vậy. Cố tránh né ánh mắt như tia mặt nắng trời soi tỏ công lý, chị ngượng ngùng hỏi:
- Bữa nay anh gọi em lên đây có chuyện gì vậy?
Và chị liền bị thầy phủ đầu bằng giọng nói cứng rắn mang đầy tính khẳng định của mình:
- Em nói đi, tại sao em lại làm như thế với vợ anh? Cô ấy đã đắc tội gì với em?
- Sao tự nhiên anh lại hỏi em như thế? Anh đang nói về vấn đề gì vậy?
Cố bao biện cho chính mình, chị nghệch mặt hỏi lại thầy. Nhưng ánh mắt không dám nhìn trực tiếp vào con ngươi sâu thẳm rất nghiêm nghị của người ngồi ở đối diện. Đúng là chỉ có những người chột dạ, họ mới không đủ bản lĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương như thế thôi.
Không cho chị Tiên vòng vo, thầy tiếp tục nhắm đến chị với những câu hỏi mang tính nhận định. Từng từ thầy nói rõ vằng vặc như muốn cáo buộc tội trạng của chị, ý muốn không cho chị chống chế:
- Anh hỏi...rốt cuộc vợ anh đã làm gì mà khiến em phải thuê người bắt giữ để sát hại cô ấy vậy?
Không còn can đảm để chối cãi, chị Tiên bẽn lẽn cúi gằm mặt xuống làm thinh. Tay chân bắt đầu đổ lạnh và run rẩy.
- Em có gan thuê người làm chuyện tày đình đó, tại sao lại không có gan nhận...HẢ! EM NÓI ĐI??? TẠI SAO EM LẠI NHẪN TÂM LÀM NHƯ THẾ CHỨ??? CÔ ẤY LÀ VỢ ANH MÀ!!! ANH KHÔNG TIN NỔI NGƯỜI ĐÓ LÀ EM LUÔN ĐÓ TIÊN!!!
'RẦM', những câu cuối, do không giữ nổi bình tĩnh, thầy đã lớn tiếng và nện nắm đấm của mình xuống bàn 1 cái rất mạnh. Khiến chị Tiên giật thót người đến bàng hoàng. Vì đây là lần đầu tiên được trông thấy anh Jack mà mình biết từ nhỏ tới nay, luôn có hình tượng điềm đạm trầm tĩnh, chưa bao giờ lớn tiếng hay nổi giận với ai, mà hôm nay lại sừng sộ như thế. Cơ mà nghĩ cũng đúng, chị hại ai không hại, lại đi kiếm chuyện với con ốc tiêu bé bỏng mà ổng coi như ngọc, thì hỏi sao mà ổng có thể bình tĩnh cho nổi đây? Cũng may là tôi không xảy ra chuyện gì. Nếu không, e rằng mạng chị khó giữ.
- Em...em
Ấp úng trả lời, chị Tiên bấu chặt 2 bàn tay xuống đùi mình không thể nói gì thêm, môi miệng vì sợ mà mím vào nhau trắng nhách. Sự rụt rè này như muốn ngấm ngầm nhận tội của mình. Nước mắt trực trào, chị run rẩy cố mở miệng nói ra cõi lòng của mình:
- Vì...vì em quá yêu anh mà!!! Em không cam tâm...không thể cam tâm nổi khi vợ của anh...lại không phải là em...huhu...
Nói xong những lời lẽ ấy, chị vội cúi xuống ôm mặt khóc tức tưởi, khóc thì sợ, vì ấm ức, vì tức tối tại sao mọi việc không xuôi lọt chứ?
Nghe chị Tiên nức nở trần tình, anh giáo thở dài 1 hơi, 2 mắt nhắm lại tỏ rõ sự mệt mỏi và thất vọng. Giọng thầy trầm xuống, không còn hùng hổ lớn tiếng nữa, thầy nói với chị:
- Anh đã từng nói với em những câu này, nhưng anh vẫn muốn nhắc lại cho em nhớ thiệt nhớ. Từ nhỏ tới lớn, tình cảm của anh dành cho em, chưa bao giờ vượt rào ra khỏi mức tình anh em. Và nói thật ra là anh cũng chưa từng rung động với bất kì người con gái nào, cho đến khi vợ anh xuất hiện. Cô ấy chính là người mà anh muốn gắn kết cả đời, và cũng chính là người khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc. Nếu em nói em yêu anh, thì khi biết anh chỉ có thể hạnh phúc bên cô ấy, tại sao không thể chúc phúc cho anh? Tại sao muốn anh phải đau khổ và dằn vặt nếu lỡ cô ấy xảy ra chuyện như thế chứ? Vậy mà em nói yêu anh hay sao Tiên? Tình yêu của em tại sao lại ích kỉ và ác độc đến như vậy hả?
Chị Tiên vẫn ôm mặt khóc, trong thâm tâm chị không chấp nhận những lời nói của anh giáo. Làm sao mà có thể chúc phúc cho người mình yêu đậm sâu bên cạnh người người con gái khác không phải là mình cơ chứ? Chị đâu phải là thánh đâu? Sự cố chấp của chị thôi thúc chị chất vấn lại thầy rằng:
- Vậy em cũng muốn hỏi anh, lỡ như vợ anh - người mà anh nói anh yêu nhất trần đời ấy. Ban đầu cô ấy không yêu anh, không muốn ở bên cạnh anh. Vậy anh có cam tâm tình nguyện chúc phúc cho cô ấy ở bên cạnh người đàn ông khác hay không? Anh hãy đặt trường hợp mình là em để hiểu cảm giác của em đi! Sao anh lại vô tình với em như thế chứ?
Anh giáo không bị lay động trước những lý luận nghe có vẻ cũng rất có lý của chị Tiên. Rất nhanh, thầy đáp trả lại chị ấy:
- Em không thể lấy nỗi đau của mình ra để bao biện cho tội ác của em được. Nếu có trách, thì hãy trách do em quá ngoan cố. Và nhất là giữa chúng ta không có sự đồng điệu từ trái tim. Em hoàn toàn không có quyền trách anh vô tình, vì chưa bao giờ anh tạo cho em hy vọng nào cả. Trước giờ chỉ có 1 mình em ôm mộng hão huyền, chỉ 1 mình em bất chấp yêu anh dù biết bao nhiêu lần anh đã thức tỉnh em rằng chúng ta không thể. Là tự em làm mình đau, tự em dằn xé và làm mình thất vọng. Em thấy đấy, chỉ có mình em đau khổ, còn anh và cô ấy vẫn hạnh phúc bên nhau. Em thấy mình có đáng phải bị như vậy không? Cái bất hạnh của em, không phải là không được anh đáp nhận, mà chính là cố chấp không chịu buông bỏ. Vì thế anh khuyên em: ” Đừng nên mất thời gian cho những thứ không thuộc về mình. Hãy dành thời gian tìm kiếm những thứ của mình đang lạc trôi ngoài xã hội kia kìa.”
Bị thầy giáo huấn cho 1 tăng, chị Tiên đuối lý không thể hé miệng nói thêm gì cả, chỉ biết khóc và khóc. Chốt hạ, thầy quyết định như sau:
- Ngày mai em hãy nộp đơn xin từ chức đi Tiên. Sau những gì em đã làm, nếu là người ngoài, anh quyết sẽ không tha cho em đâu, sẽ làm cho tới cùng. Nhưng vì 2 người cha của chúng ta là bạn bè thân thiết bao nhiêu lâu nay, cũng như vợ anh may mắn bình an vô sự. Nên anh cố rộng tình không truy xét em, mà anh muốn cắt đứt với em hoàn toàn, để 2 ta không phải bận lòng về nhau nữa. Và sau khi em bước ra khỏi cánh cửa kia, chúng ta sẽ là những người xa lạ, không anh em hay bạn hữu gì với nhau nữa. Anh cũng cảnh cáo, vì đã là người xa lạ, nên nếu em vẫn ngoan cố làm hại vợ anh thêm 1 lần nào. E là ở lần sau, anh sẽ không nể nang người lớn mà thẳng tay luôn với em. Bởi vậy, anh mong em hãy nhận thức và tỉnh táo. Cũng chân thành cám ơn em vì những cống hiến mà em đã giúp cho công ty bao nhiêu năm nay. Giờ thì...chào em!!!
Kết thúc cuộc nói chuyện, thầy không nghĩ rằng cũng vào buổi chiều ấy, cuộc đời của chị Tiên lại rẽ ngang vào 1 tấn bi kịch khiến thầy cũng bị sốc theo. Thầy cảm thấy tiếc cho chị, vì cớ chi mà chị bị trả thù như thế? Và đáp án đã có liền vào buổi tối ngày hôm ấy, khi công an còn đang lập hồ sơ điều tra, người đó đã ra đồn đầu thú về hành vi cố ý thuê người ám hại người khác của mình. Và không ai khác đó chính là chị Trâm, người thư ký năm xưa của anh giáo. Đã từng bị chị Tiên cho người rạch nát mặt mày để dằn mặt vì ghen tuông cũng như muốn huỷ hoại nhan sắc. Không những thế, chị Tiên còn dùng tiền và quyền lực của gia đình chèn ép, khiến nạn nhân không thể kiện cáo vì thấp cổ bé họng.
Chị Trâm ấy đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Chờ cho chị Tiên lơ là mất cảnh giác để thực hiện hành vi trả thù. Chờ xem chị Tiên có thể dùng tiền để cứu chữa được dung nhan sắp sửa giống gương mặt quái vật của mình không? Chị muốn chứng kiến con tiểu thư cáo đội lốt thỏ, mặt mày đoan trang đài các nhưng thực chất lòng dạ ác ôn kia sẽ phải trả giá những gì mà nó đã làm. Dẫu có phải chịu cảnh tù tội chị cũng sẽ chấp nhận. Cốt là muốn được báo thù, cũng như dạy cho chị Tiên 1 bài học. Đó chính là: lắm tiền thì nhiều quyền thật. Nhưng có những chuyện tiền không thể giải quyết nổi đâu. Điển hình như việc không thể phục hồi mọi thứ về y nguyên như lúc ban đầu, giống như cái mặt đang bị cháy đen vì axit của chị Tiên vậy.