Một buổi sớm tinh mơ ở trong bệnh viện, lúc này chưa đến giờ các y bác sĩ đi thăm khám. Vì trải qua 1 đêm cuồng nhiệt nên tôi đã ngủ rất ngon. Nhưng sáng ra lại bị đôi môi của lão giáo già đáng ghét mổ chóc chóc hết cả mặt mày, khiến tôi cáu kỉnh làu bàu khi mắt còn chưa mở nổi:
- Đừng ghẹo em nữa anh, để yên cho em ngủ chút thôi mà.
Giấu cơ thể trần như nhộng của mình trong chiếc chăn trắng tinh. Do bị chọc phá nên tôi cọc cằn đổi thế nằm xoay lưng lại với thầy, muốn tiếp tục nướng thêm 1 chút cho đã 2 con mắt. Nhưng thầy quyết không chịu buông tha, bèn dán chặt lồng ngực của ổng vào phía sau lưng tôi. Sau đó còn thò bộ móng vuốt háo sắc của mình, cứ thế sờ soạng vuốt ve từ ngực xuống đùi tôi mơn trớn đủ kiểu, khiến óc o trên người tôi muốn dựng đứng hết cả lên. Cứ như thế này thì sao mà ngủ nổi đây cha già? Tiếp tục nổi quạu, tôi bực bội đẩy tay thầy ra, còn cố ý ngắt vào đùi ổng ở phía sau 1 cái cho bõ tức rồi hậm hực:
- Anh kì cục quá nha! Người ta còn buồn ngủ gần chết mà cứ ghẹo hoài à.
Đã thành công khiến tôi mở mắt, anh giáo bèn giơ bàn tay của mình bày trước khuôn mặt đang nhăn nhó gắt ngủ của tôi mà chất vấn:
- Cái nhẫn này ở đâu ra đây? Em đeo cho anh vào lúc nào sao anh không hay?
Sực nhớ ra điều mình làm lén lút vào đêm qua nhưng bây giờ ổng đã phát hiện ra rồi. Tôi liền cười mỉm vì khoái chí, nhưng do quay mặt về phía bên này nên thầy không thể trông thấy nụ cười này của tôi được. Bắt đầu giả ngu, tôi nói dóc không biết ngượng mồm:
- Ủa, nhẫn gì? Em có biết đâu?
- Này thì xạo xạo hả? Có hỏi ý người ta chưa mà dám tự ý đeo vào?
Vừa nói, thầy vừa thọc vào eo tôi vài cú, khiến tôi giật thót người rồi cười nắc nẻ vì nhột. Cứ thế ra sức quờ quạng né tránh ổng nhưng bất thành. Vội nắm giữ tay của thầy lại không cho ổng làm loạn nữa, tôi xoay mặt nhìn ổng mà bắt bớ:
- Cái đầu em còn chưa lành hẳn đâu ha. Anh làm em kích động quá lại ảnh hưởng đến não bộ bây giờ.
Nghe thấy vậy, ổng ngưng không dám công kích tôi nữa. Vẫn tiếp tục chìa bàn tay có chiếc nhẫn mới ở ngón áp út, kiểu dáng cũng na ná chiếc nhẫn trước kia ổng đã tặng tôi mà gặng hỏi tới cùng:
- Đừng có giả ngốc với tôi nữa. Em đã cầu hôn chưa mà dám sọc vào tay tôi vậy hả? Tôi đã đồng ý đâu?
Liền bĩu môi về sự bắt bẻ này, tôi ngang nhiên đáp trả:
- Bộ anh có quyền từ chối hả? Giấy chứng nhận kết hôn đã kí 2 năm trước còn nằm nguyên trong két sắt của anh. Giờ anh còn bắt em phải hỏi anh có đồng ý làm chồng em nữa sao? Ủa? Chứ 2 năm qua anh làm chồng con nào vậy anh Vinh? Người ta đeo nhẫn cho là đã may mắn lắm rồi. Ở đó mà còn đòi làm giá nữa.1
Cái mặt anh giáo nghe tôi cong cớn đáp trả xong liền khựng lại 1 chút. Vì không ngờ cái mỏ của tôi có ngày sắc bén đến như thế này. Kìm không nổi, ông đưa tay bẹo nhẹ cánh môi trên của tôi 1 cái rồi lên giọng than thở:
- Riết rồi em sắp thành mấy bà vợ chua ngoa lắm điều rồi đó. Bộ em cầm tay anh rồi nói 1 câu nào đó lãng mạn chút xíu, sau đó hãy đeo vào tay cho anh mát lòng mát dạ nó khó khăn lắm sao? Có ai đời đợi người ta ngủ say rồi chơi trò lén lút lòn nhẫn vào tay như thế. Tính em kì vậy Phương?
Á hà, cái này là tự ổng nói đó nha. Thế là tôi có cớ lật bài ổng liền:
- Ồ, anh đã nói thế, vậy thì em cũng muốn hỏi ngược lại anh câu này. Thế mấy đêm trước ở dưới nhà Tổ, là kẻ nào đã canh em ngủ say rồi vào phòng đè em ra làm chuyện bậy bạ hả? Sao không để lúc em tỉnh táo rồi hỏi em có nguyện ý không rồi mới được hành sự chứ?
Bị tôi đánh úp bất ngờ, anh giáo khựng lại lần thứ 2, không nghĩ tới là tôi có thể biết được những chuyện này. Nghệt mặt ra, thầy giả vờ giả vịt hỏi lại tôi như kiểu mình chẳng biết gì cả:
- Ủa? Ai đè em? Mấy ngày trước anh có về dưới đó đâu mà làm chuyện bậy bạ gì? À, hay là em nhớ anh quá nên ngủ mơ thấy được anh đè rồi có đúng không? Trời, Phương ơi, không ngờ em ghê gớm thiệt sự.
Tức, tức thiệt chứ! Nhìn bản mặt nhởn nhơ chọc ghẹo mà thầy đang dành cho tôi, khiến tôi đỏ bừng hết cả mặt mày, 2 lỗ tai muốn xì ra cả khói. Nhưng vì không có lý lẽ nào để cãi lại ổng được, tôi chỉ đành bất lực:
- Hồi trước cứ tưởng anh quân tử hào hùng lắm, có ai ngờ cũng là kẻ có gan làm nhưng không dám nhận. Một tháng sau em mà lỡ có thai lần nữa, anh cũng đừng nghĩ đó là con anh nha.
Nhắc đến 2 từ 'có thai', tự nhiên cả tôi lẫn ổng bỗng cùng buồn chung. Rồi anh giáo lẳng lặng đặt tay lên cái bụng phẳng lì của tôi mà chẳng nói năng gì cả. Mặt cứ thế thừ ra trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi cũng nhớ đến đứa con xấu số ấy của mình. Mặc dù tâm can rất xót xa, nhưng vẫn ráng động viên bản thân sống là phải nhìn về phía trước, dù gì mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Giờ có ngồi khóc lóc cũng đâu thể xoay chuyển được mọi việc đâu. Có lẽ do tôi cùng thầy với đứa bé ấy, duyên nợ gia đình của chúng tôi cụt lủn chỉ có nhiêu đó mà thôi.
Tự vẽ nụ cười lên miệng mình để có thể kéo thầy ra khỏi nỗi đau kia, tôi hứa với ổng:
- Anh đừng buồn nữa mà! Sau này anh thích có bao nhiêu đứa con, em đều sẽ chiều theo ý anh.
Nghe tôi nói vậy, thầy vẫn chưa chịu cười, lại sụp mắt kể với tôi:
- Hôm em xảy ra chuyện, trong cơn hôn mê vì bị nhồi tim, anh đã mơ thấy con của chúng mình.
Nữa! Lại chuyện tâm linh gì rồi? Tôi trố mắt dỏng tai nghe ổng tâm sự tiếp:
- Lúc ấy, khi lâm vào trạng thái bất tỉnh, anh đã mơ mình bị lạc vào 1 không gian xám xịt toàn là sương mù, cứ cố gắng đi mãi mà chẳng tìm thấy lối ra. Tự nhiên có 1 đứa bé nhỏ xíu xiu, toàn thân nó phát sáng nên không trông rõ mặt mũi. Nó từ đầu chạy đến nắm lấy tay anh, rồi cứ thế liến thắng nói: “Ba ơi! Đi theo con tìm mẹ nè!”. Anh cúi xuống hỏi nó rằng tại sao lại gọi anh là ba. Thằng bé ấy đã trả lời: “Con từ bụng mẹ chui ra nên là con của ba chứ của ai nữa?”. Cứ thế, anh đi theo nó cả 1 đoạn đến gần con sông rộng mênh mông. Bỗng anh nhìn thấy em đang đứng đó khóc quá trời khóc, còn đòi lao mình xuống dưới đi theo ai đó. Nên anh vội chạy tới nắm lấy cổ tay của em giữ lại không để em làm chuyện bậy. Nhưng chưa kịp nói với em câu gì thì đã tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu rồi. Có lẽ do lúc ấy quá thương em và con, nên anh đã mơ giấc mộng kì lạ ấy.”
Ê, khúc này nổi da gà à nha! Chẳng lẽ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế sao? Cánh tay đã giữ tôi lại trong cơn mơ lúc bị hôn mê là của thầy hả? Chắc không phải đâu! Lúc ấy do tôi bị nứt sọ, nên não bộ bị tổn thương mới sinh ra mấy giấc mộng hão huyền ấy. Chứ làm gì mà tương thông đến nỗi vậy chứ?
Không nghĩ tới vấn đề rối não ấy nữa, tôi ôm lấy cánh tay của thầy bắt buộc ổng phải xác minh lại chuyện này. Nhằm phân tâm thầy khỏi chuyện buồn mà ổng đang đề cập:
- Đêm qua em đã nói, những chuyện không vui trong quá khứ mình đừng nên nhắc lại mà. Giờ em chỉ muốn biết, người đã đè em mấy bữa trước có phải là anh không? Anh trả lời thật đi đừng để em hoang mang. Rõ ràng lúc ú ớ em loáng thoáng nhìn thấy anh mà.
Lúc này, thầy bèn đưa mắt lườm yêu tôi nhưng miệng thì cười. Sau đó lên tiếng xác nhận nhưng vẫn muốn quở trách:
- Không phải tôi chứ thằng nào dám đè bà. Cái bản mặt lì lợm không thèm chạy theo xin lỗi rồi năn nỉ người ta 1 tiếng. Thiệt muốn nhéo tím eo luôn mà.
Hây!!! Mừng quá, mừng quá, mừng quá! Cuối cùng ổng cũng đã thừa nhận rồi. Làm mấy ngày trước còn tưởng bị mắc đằng dưới thiệt. Hoá ra cha nội 'vong' kia chính là ổng chứ chẳng ai vào đây. Nhưng còn nhiều thắc mắc ở trong lòng, sẵn có dịp nên tôi tiếp tục hỏi cung thầy:
- Vậy là trong ly nước trà mà mẹ cho em uống hàng ngày, có bỏ gì trong đó nên em mới ngủ say đến nỗi dậy không nổi như thế có đúng không?
- Cũng thông minh dữ ha. Thật ra là cũng tính về ôm ngủ cho đỡ nhớ thôi. Chứ nào ngờ có kẻ ôm khư khư tôi xong còn nói mớ nhớ tôi tùm lum tùm la. Đã thế nắm lấy thằng nhỏ của tôi vọc nguyên đêm nữa chứ. Hỏi ai mà chịu cho nổi?
Vừa buông những lời chọc ghẹo tôi, thầy vừa bày ra vẻ mặt cười cợt không nghiêm túc chút nào cả. Khiến tôi sượng đỏ hết cả mặt mày nhưng cũng cay cú lắm. Hoá ra cái vật mềm mềm ấm ấm, mà trong giấc mơ mấy đêm trước tôi nắm được, đã cảm thấy rất sướng tay quyết không chịu buông ra, lại chính là 'kiếm' của ổng ư? Mèn ơi! Muốn xấu hổ thiệt chứ. Nhưng tôi cũng đâu vừa, cũng ráng xiên xỏ nói kháy ổng:
- Ừa, thì cũng đâu có ai mất mặt như anh. Muốn ngủ với vợ mà phải chuốc thuốc cho vợ mê man mới dám hành động. Thủ đoạn quá sức hèn hạ rồi nha anh giáo Vinh.
Tôi nói thế đấy, nhưng thầy chẳng chút quê độ nào cả. Còn nhéo má tôi 1 cái bắt đầu kể lể những tâm tư của mình cho tôi nghe 1 tràng dài dằng dẳng:
“Chứ không phải vì em quá tàn nhẫn sao? Em có biết em nằm viện bao nhiêu ngày, tôi cũng phải gặp bác sĩ bấy nhiêu ngày không? Tôi ăn không được, ngủ cũng chẳng yên. Cứ mỗi lần nghĩ tới em với con, rồi nghĩ tới cái con nhỏ đó. Đấy, nhắc tới con đó là muốn nhợn nhợn nữa rồi.....Em có biết tôi đã phải sống trong khổ sở như thế nào không? Hết canh chừng từng ngày dài dằng dẳng trong khốn khổ, mong em tỉnh lại muốn suy nhược cơ thể. Đã thế vì hiểu lầm mà em nỡ lòng không nghe anh giải thích, còn xua đuổi không cho anh gặp mặt suốt 2 tháng trời. Nếu như lúc ấy em chịu nghe anh 1 lần, chắc anh cũng không đến nỗi ám ảnh nặng như thế ấy đâu.
Đến lúc vừa đáp máy bay đi công tác trở về, định bụng sẽ ép em phải đối diện với anh. Nhưng lại nghe thêm tin em âm thầm bỏ đi, may sao được ba phát hiện và mang về nhà kịp thời. Em có biết là anh đã điên tiết và buồn bã đến mức nào không? Trong thư em có nói là đã hiểu hết những oan ức của anh, nhưng cuối cùng khi anh bỏ ra ngoài vì quá tức giận. Nhưng trong thâm tâm rất mong em sẽ chủ động gọi anh trở lại. Em coi đó, cuối cùng em nhẫn tâm bỏ mặc anh luôn. Không buồn chạy ra gọi anh lại, đành đoạn ngâm luôn cả hơn 2 tuần lễ chẳng thèm nhắn tin hay gọi điện hối anh về với em. Khiến anh sống trong bức rức, cứ mở camera ở dưới nhà Tổ coi suốt, ngó em đang làm gì cho đỡ nhớ. Nhưng cố dằn lòng không được trở về để cho em có thời gian tịnh dưỡng, cũng như bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện. Chờ cho đến khi nào em chịu không nổi phải chủ động gọi cho anh. Lúc đó anh mới hết giận em vụ đòi bỏ anh đi tu.
Cuối cùng vì thiếu nghị lực, anh đành phải xin bác Trình mấy liều thuốc an thần gửi về cho mẹ, pha vào trà cho em uống để có thể trở về ôm em ngủ cho đỡ vã. Nói cho em rõ, chứ thật sự ban đầu anh không có ý định lợi dụng em bị mê thuốc mà làm bậy với em đâu. Lúc ấy anh vẫn ám ảnh việc mình không còn trong sạch, nên nào có dám đụng đến em. Sợ em giật mình thức giấc giữa chừng sẽ xua đuổi rồi chê anh dơ bẩn chắc anh đau dữ lắm. Nhưng khao khát trong anh đối với em chưa bao giờ tắt. Anh đã cố gạt bỏ những rào cản trong lòng và nương theo cảm xúc tự nhiên của bản thân mà hành động. Cảm giác khi được chạm vào cơ thể em, được cùng em ân ái, thật sự như 1 liều tâm dược khiến anh được giải toả áp lực rất nhiều. Đã thế em lại phối hợp với anh rất nhiệt tình, cứ rủ rỉ nói rằng nhớ anh da diết. Khiến anh có cảm giác được gột rửa tất cả những sự nhơ nhớp mà con Châu đã đổ lên mình. Nên những giây phút ấy đối với anh nó rất tuyệt vời và hạnh phúc.
Những đêm được ngủ cùng em, tuy chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng tinh thần anh trở nên phấn chấn lạ thường. Đến nỗi không cần dùng đến thuốc của bác Trình nữa. Mấy ngày nay cứ nghĩ anh đã khỏi bệnh, tự nhiên hôm qua em nói rằng vẫn còn để bụng chuyện anh và con Châu. Làm anh tưởng em sẽ không muốn để anh đụng chạm vì trong lòng em chưa chấp nhận việc anh bị bôi bẩn như thế. Nên anh mới phát bệnh rồi kêu em về nhà để chờ dịp xuất viện, anh sẽ thẳng thắn 1 lần với em sau. Ai ngờ...giờ vầy rồi! Hay không bằng hên mà. Bởi vậy kệ, mang tiếng hèn hạ nhưng được ngủ cùng em, anh chịu nghe em sỉ vả hết!”