Tôi không có quyền lựa chọn, không có quyền từ chối và cũng chẳng có quyền quyết định. Đúng thế! Giấy kết hôn cũng đã kí 2 năm trước, thì 1 cái đám cưới trọn vẹn sớm muộn gì nó cũng phải xảy ra thôi. Nguyên học kì 2 của năm 3 này tôi phải nghĩ ngang do gặp tai nạn, nên tôi có hẳn 1 năm để xả hơi rồi mới đi học trở lại. Cái bánh xe mà mẹ chồng ngày trước đã đi qua, giờ tới lượt tôi cán tới nó. Cũng vì cái việc đang ở nhà chơi không thế này, chính là thời điểm thích hợp để tôi tập trung làm cô dâu cho thật tốt.
Nhưng cái đám cưới theo ý muốn của anh giáo chỉ cách bây giờ tầm 1 tháng rưỡi thôi, quá đột ngột và chóng vánh nên tôi nghĩ mình cần phải thương lượng. Theo quan điểm của anh giáo: Cưới vợ phải cưới liền tay, chứ để lâu ngày mất công vợ nó bàn ra. Ngay cả chính ba mẹ tôi cũng cảm thấy quyết định này của ổng quá đường đột. Mà đang là cuối tháng 1, còn 2 tuần lễ sau tới Tết Nguyên Đán tới nơi rồi. Ba mẹ sợ mọi thứ cập rập, sẽ không kịp chuẩn bị cho tôi 1 cái đám cưới toàn vẹn chu đáo. Cộng với sức khoẻ của tôi mới hồi phục cách đây không bao lâu, cần được phải tịnh dưỡng thêm nữa.
Ngay khi gia đình đang phân vân không biết chọn ngày tháng nào để tổ chức buổi lễ ấy cho phù hợp. Như có duyên số, Lão Tam - ông thầy bên Trung Quốc khi xưa đã từng giải bùa cho tôi đã bất ngờ gọi điện cho anh giáo để hỏi thăm. Những câu đầu tiên ổng đã đề cập thẳng vào vấn đề bằng tiếng Trung rằng:
- “ Sao? Đã tai qua nạn khỏi hết rồi phải không? Gia đình ở bên đó đang phân vân về ngày lành tháng tốt để tổ chức tân hôn ư?”
Điều ấy đã khiến anh giáo vô cùng bất ngờ, vì vấn đề nội bộ gia đình này chỉ có cha mẹ lẫn anh chị em trong nhà biết, chứ người ngoài không 1 ai hay cả. Trong khi đó lão ông đây lại ở tít bên nước bạn như thế. Sao lão có thể nắm bắt được thông tin này chứ?
- “ Tôi ở bên đây vẫn thường xuyên xem lại tử vi, cũng như dựa vào ngày tháng năm sinh, tên tuổi của vợ cậu để tra cứu thần số học cho cổ. Lúc xưa tôi đã từng nói, trước năm 22 tuổi, vợ cậu sẽ gặp rất nhiều tai ương có thể ảnh hưởng đến tính mạng, do chính nghiệp đào hoa của cậu gây ra. Mà xét theo tuổi âm, hiện tại vợ cậu nay cũng đã 22 rồi. Tôi còn nhìn thấy được đứa con trai mà vợ cậu đã sảy mất, thằng bé đó rất thương mẹ mình. Nên đã tình nguyện gánh hết tất cả những oan nghiệp của vợ cậu đi cả rồi. Nếu cậu tin, hãy nghe lời tôi, vào đúng ngày 15 tháng 9 năm nay, sẽ là thời điểm thích hợp nhất để cậu chính thức rước cổ về nhà bái tổ. Theo đúng những gì tôi đã xem xét, nếu hôn lễ được cử hành vào ngày này, gia đình cậu sẽ con đàn cháu đống. Vợ chồng hạnh phúc viên mãn tới răng long đầu bạc.”
Nhờ lời nói của ông lão, cả gia đình chúng tôi đều thống nhất tán thành vì lúc đó thời tiết cuối thu sẽ rất đẹp, thích hợp để có 1 buổi tiệc lãng mạn diễn ra. Thế nên, tôi còn tới cả gần 8 tháng nữa để tóc thật mọc ra đủ dài, cũng như có thời gian để lấy lại tinh thần lẫn sắc vóc của bản thân.
Anh giáo quyết định sẽ cùng tôi ở lại nhà Tổ bên cạnh ba mẹ, cho đến khi nào hôn lễ được diễn ra. Sau đó ổng sẽ đưa tôi về dinh phủ ở quận 2, trong khu đất mà ổng mua từ lâu, đã cho kiến trúc sư lên bản vẽ từ năm ngoái và nhà thầu đang bắt tay chuẩn bị đào móng thi công.1
Còn tôi cứ thế ở nhà ngày ngày đọc sách, tham gia các lớp kỹ năng mềm để nâng cao bản thân. Bên cạnh đó, tôi còn theo mẹ chồng đến mấy chi nhánh Trung Tâm đào tạo mỹ thuật dành thiếu nhi đã rất lâu đời của gia đình chồng tôi, nhằm phụ các bạn sinh viên làm thêm hướng dẫn cho các em bé nhỏ tuổi yêu thích môn vẽ vời. Đã thế, mẹ còn dẫn tôi đến thăm xưởng làm việc thủ công mà khi xưa bà đã tự mình tạo dựng. Do sắp tới mẹ muốn tôi kế thừa cũng như thay bà quản lý những công việc này. Bởi bà muốn tập trung toàn bộ tinh thần ở bên cạnh ba những năm tháng cuối đời.
Tôi và mẹ còn hay đến các lớp học tình thương dạy chữ cho những trẻ em nghèo mà chính ba khi xưa đã xây nên, nhằm giao lưu cũng như hỗ trợ tinh thần vật chất, giúp các em có 1 tương lai sáng lạn hơn nhờ con đường học vấn. Thấy đó, 'gần mực thì đen, gần đèn thì sáng'. Mặc dù cái số tôi tuổi thơ gặp bất hạnh, đến khi lấy chồng thì gặp hết tai nạn này đến sự cố kia. Nhiều khi cũng than thân trách phận nhiều lắm. Nhưng nghĩ lại, được bước chân vào làm dâu nhà hào môn sống rất nhân văn và gieo đầy điều thiện trên nhân gian này. Tôi phải cảm ơn ông Trời rằng ông vẫn còn đãi ngộ tôi quá ấy chứ. Ngó lên mình chẳng bằng ai, nhưng ngó xuống lại đang sung sướng và may mắn hơn biết bao nhiêu người.
Cũng trong thời gian này, tôi nghe tin bé Châu đã được anh Dũng đưa về Trà Vinh bên bà ngoại và em trai mình, sau cơn thập tử nhất sinh tưởng phải nằm liệt 1 chỗ cả đời. Trước đó, anh giáo đã có cuộc trò chuyện nhân đạo với anh ta. Trông thấy anh ta đã thành tâm sám hối, không muốn tiếp tục gây thêm nghiệp chướng nào nữa. Nên thầy quyết định cho anh ta cơ hội làm lại cuộc đời với 1 số vốn làm ăn. Vì anh Dũng đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về cuộc đời của bé Châu sau này. Nên anh muốn dẫn con bé về quê, lánh xa thành phố Sài Gòn đầy cám dỗ lẫn tội lỗi khiến mình bị cuốn vào không thể thoát ra được.
.............
Một buổi tối đẹp trời nọ, tôi và anh giáo cùng nằm trên chiếc võng ở dưới gốc cây liễu của nhà Tổ để hóng mát, cũng như ngắm bầu trời đêm với muôn vàn vì sao lấp lánh ở trên kia. Gối đầu trên bắp tay và ôm thầy, tôi rầu rĩ nói:
- Anh! Nếu như cả đời này em không thể sinh con cho anh, thì anh có buồn không?
- Em khùng quá! Nghĩ ngợi về chuyện đó hoài làm gì cho mệt mỏi. Sáng giờ anh đã nói sao? Có con cũng được, không có cũng chẳng sao mà. Em hãy để dành sức sang tháng sau chuẩn bị làm cô dâu của anh cho thật đẹp kìa. Nhà mình con cháu đầy ra đó, tha hồ cho em coi là con.
Tôi biết là trong lòng ổng cũng buồn khi nghe sáng nay bác sĩ nói rằng cơ thể tôi rất khó thụ thai. Vì từ lúc chúng tôi quan hệ tình dục đều đặn trở lại đến tận nay cũng đã hơn nửa năm rồi. Cả hai không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào hết, nhưng lại chẳng bẫy được thằng nhỏ 'nòng nọc' nào của thầy. Tại cả 2 chúng tôi đã tính, sẵn vừa làm đám cưới vừa rảnh thì tiện đẻ luôn 1 đàng cho đỡ tốn thời gian mai sau. Ổng đã rất mong con, còn tôi bây giờ còn mong con hơn cả ổng nữa. Vì tôi ao ước được tìm lại cảm giác trong bụng có 1 sinh linh bé bỏng mà tôi và thầy đã kết dựng nên. Muốn chúng tôi là gia đình nhỏ có đầy đủ cha mẹ và con cái. Như hình ảnh gia đình nhà chú Jill và cô Ái trông thật sung túc và hạnh phúc biết bao.
Vì thế buổi sáng nay thầy đã dẫn tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ sinh sản của cả 2 vợ chồng. Và kết quả cho ra nguyên nhân thật sự nằm ở tôi, còn thầy thì lại rất khoẻ mạnh. Bác sĩ đã chia sẻ về bệnh tình của tôi rằng. Thứ nhất, do thành tử cung của tôi mỏng, khiến nhau thai khó bám chắc nên nếu đậu thai cũng rất dễ sảy. Thứ hai, vì kinh nguyệt tôi từ sau khi bị tai nạn vào cuối năm trước, nó lại trở nên không đều đặn tháng có tháng không. Nên quá trình thụ thai xem ra sẽ rất khó khăn vất vả vì không dễ canh ngày.
Trông vẻ mặt buồn bã của tôi khi nghe thấy những điều ấy. Bác sĩ đã vỗ vai và động viên chúng tôi cứ tiếp tục cố gắng, vì tôi còn rất trẻ mà y học hiện nay lại rất tân tiến. Nến nếu không thể thụ thai tự nhiên, thì mình thụ tinh trong ống nghiệm hoặc tìm người khác mang thai hộ. Thầy lúc ấy đã trầm ngâm không tỏ ra bất cứ biểu hiện gì, chỉ đề nghị bác sĩ kê cho tôi thật nhiều thuốc bổ tốt nhất, giúp điều hoà kinh nguyệt cũng như hỗ trợ khả năng thụ thai.
Sau khi đưa tôi trở về và, anh giáo đã ôm chặt tôi vào lòng và nói rằng, ổng kịch kiệt phản đối những phương án sau cùng mà bác sĩ đã đề ra nếu như tôi không thể mang thai tự nhiên. Nên hy vọng tôi giữ tâm trạng thoải mái đừng quá căng thẳng về vấn đề này. Cứ luôn miệng an ủi tôi có con cũng được, không có con cũng chẳng sao. Ổng vẫn sẽ 1 lòng 1 dạ yêu thương tôi không bao giờ thay đổi. Vì nghe nói quá trình thụ tinh nhân đạo đối với người vợ khá đau đớn. Hết bị chích thuốc kích thích nang trứng tới lui, rồi bị chọc hút để lấy noãn trứng đủ bề. Chẳng biết có thành công hay không, nhưng thất bại là lại phải làm tới làm lui như vậy hoài. Nên anh giáo quyết không muốn giương mắt nhìn tôi chịu những cảnh ấy chỉ vì ham muốn có con của mình. Bởi đau đẻ đã kinh khủng lắm rồi, để cố gắng mang thai còn bắt tôi hứng thêm những đau đớn ấy nữa. Thôi thà ổng về nuôi mấy đứa cháu làm con coi bộ thấy ổn áp hơn. Còn vấn đề nhờ người mang thai hộ, đành dẹp luôn đi chứ đừng bao giờ nghĩ tới nó. Bởi nòi giống của ổng bắt buộc phải chui từ bụng tôi ra, chứ ổng quyết không để bất cứ ai dưỡng thai dùm.
Thầy nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn tủi lắm. Trước kia cứ chần chừ chưa muốn có con vì thấy mình còn nhỏ ăn chơi chưa đủ. Giờ thì khao khát mong muốn có lại không được. Ông Trời đôi lúc cũng thật khoái trêu đùa con người mà. Nhưng trong tâm can, tôi cố tự nhủ bản thân rằng mình hẵng còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Vả lại trên đời này vẫn luôn xuất hiện những điều kỳ diệu ấy thôi. Quan trọng là mình không được phép buông xuôi và phải luôn cố gắng không ngừng nghỉ.
Đưa tay rờ rờ trái cổ của thầy, tôi không dám đề cập đến vấn đế tiêu cực ấy nữa. Nhưng muốn ron ren hỏi ổng:
- Vậy, tối nay anh có tiếp tục gia tăng năng suất không?
Đôi mắt đang chứa đầy những suy tư của thầy liền phát sáng như mắt cú vọ trong đêm khi nghe tôi nói khéo. Giữ tôi trong tư thế chuẩn bị bế tôi ngồi dậy, thầy nhoẻn miệng cười và nói:
- Có chứ, lao động là vinh quang mà.