Trước ngày diễn ra hôn lễ 1 tuần, tôi cùng thầy và ba mẹ chồng quay trở lên Đà Lạt, để làm 1 bữa tiệc gia đình ở căn nhà khi xưa tôi đã cùng nội sinh sống và lớn lên, nhằm ra mắt bà con họ hàng lối xóm cho phải đạo. Sau đó chúng tôi đến thắp nhang cho ông bà nội cùng tổ tiên bên tôi ở nhà chú tư. Vì hiện nay ba tôi đã mất, nên chú được coi là người trai trưởng sẽ kế thừa việc ma chay giỗ chạp cho dòng họ.
Căn nhà 5 tầng lầu của ba tôi khi xưa nay đã trở thành vô chủ. Nghe nói bên nhà vợ của ba tôi đang rao bán với giá rất rẻ mạt nhưng lại chẳng một ai dám mua. Trông thấy tôi trở về, bà con láng giềng tốt bụng với tôi khi xưa, ai nấy cũng hồ hởi ra hỏi chuyện rất nhiệt tình. Thấy thế, các bà cô ông chú của tôi cũng giả lả chạy lại vui vẻ trò chuyện với chúng tôi, cứ như trước đây họ đã từng thân thiết và quan tâm tôi nhiều lắm vậy.
Tôi cũng cố gắng tỏ ra lễ phép trả lời bọn họ cho qua loa, chứ thật ra tôi biết trong lòng họ chẳng hề vui vẻ như bên ngoài họ đang cố thể hiện. Có khi còn đang khinh ghét và nguyền rủa, cho rằng do tôi lẳng lơ mưu mô giống mẹ nên mới được làm dâu nhà giàu như thế. Chắc nay mai cũng sẽ bị đá lăn lóc ra ngoài đường cho coi. Nhưng trông thấy gia thế của nhà chồng tôi như thế kia, nhìn vào là biết đại gia nghìn tỉ. Nên họ ráng lấy lòng để mồi chài được khúc nào hay khúc đấy. Đặng sau này khi có chuyện còn nhờ vả được.
Người tôi muốn cảm tạ nhất có lẽ là ông lão vô gia cư, mà khi xưa tôi cùng thầy đã dẫn ông về đây ở để canh chừng nhà cửa dùm. Công nhận ông mát tay lắm, săn sóc cây cối vườn tược xanh um, xum xuê trĩu quả. Tuy là đàn ông nhưng ông giữ gìn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy lắm, không để hư hỏng 1 món nào. Cá trong ao nhờ tay ông cũng đã thành đàn. Rất nhiều loại hoa màu mới được ông cấy trồng, khiến cho khu vườn khi xưa của tôi đã đa dạng sắc màu, nay lại càng trông phong phú thực vật hơn. Không những thế, ông còn nuôi thêm gà vịt nữa. Trong góc vườn giờ cứ 'chíp chíp, cạp chạp' nghe vui tai lắm.
Nhìn tất cả mọi thứ xung quanh 1 lượt, nơi tôi đã từng gắn bó với nội từ hồi còn đỏ hỏn cho đến khi thành sinh viên. Bỗng nước mắt cứ thế muốn trực trào vì cảm thấy nhớ bà ghê gớm. Vừa nãy có lên chùa thắp nhang trước tro cốt của bà rồi ấy chứ. Nhưng về đây trông lại cảnh vật đã từng rất thân thuộc với mình, tự nhiên tôi vẫn không thể kiềm lòng nổi muốn ôm mặt khóc thật to.
Thời gian đúng là thứ khiến ta phải hối tiếc vì còn nhiều việc dang dở trong quá khứ chưa kịp làm. Là thứ khiến ta phải thốt lên 2 từ 'giá như', do không thể quay lại thay đổi mọi thứ như mong muốn. Là chiếc hộp lưu trữ những kí ức đẹp nhất về cuộc đời. Để mỗi khi tưởng nhớ về lại chỉ muốn khóc vì nhớ, muốn cười vì đã khiến mình từng cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
“Nội ơi! Ở bên đó nội nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Và nếu nội có linh thiêng, hãy phù hộ cho con ở phía bên đây có được 1 đứa con như con hằng mong muốn có được không?”
Tôi thì thào vào gió để nó nhắn nhủ lời tôi lên trời cho nội nghe thấy. Rặng núi phía sau nhà, gió thổi đến từng cơn ùa tới khiến tôi khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng 1 chiếc áo ấm từ đằng sau đã phủ lên vai tôi, lại còn có 1 lồng ngực to lớn ấm áp từ phía sau ôm lấy toàn bộ cơ thể tôi nữa. Thật là quá ấm áp lẫn tuyệt vời trong không gian lãng mạn của buổi chiều hoàng hôn này.
- Cách đây hơn hai năm tại nơi này, và cũng trong lúc xế chiều như thế này, em đã từng nói anh là tất cả của em. Thế bây giờ, anh còn là tất cả của em nữa không?
Tôi không ngẩng đầu lên nhìn thầy, mà dùng 2 tay ôm lại 2 cánh tay của ổng đang vòng qua người mình. Tuy mỉm cười 1 cách hạnh phúc, nhưng tôi lại lên mặt muốn chọc ghẹo ổng:
- May mắn cho anh là chúng ta vẫn chưa có con, nên hiện giờ anh vẫn còn là số 1, vẫn còn là tất cả trong lòng em.
- Vậy nếu mấy năm sau có thêm thằng nhóc hay con bé nào đó đứng đây nữa. Anh không còn là tất cả, thế thì sẽ là gì của em đây? Là không chấm năm thôi ư?
Đứng trước câu hỏi ẩn chứa 1 chút dỗi hờn của thầy, bây giờ tôi mới chịu ngước mắt lên nhìn ổng. Thôi đành chịu khó ngọt giọng dỗ dành anh già nhà mình chút xíu vậy:
- Lúc ấy, anh không phải là không chấm năm, mà chính là 1 phần 2. Tức là 1 mình anh mà dành cho cả 2 người đó. Vừa dành cho em và con của mình nữa. Vì anh chính là mái ấm, là nơi trú ngụ an toàn lẫn yên bình nhất của mẹ con em. Anh ha!
Thầy lườm yêu tôi 1 cái khi lâu lâu mới được nghe tôi giở trò nịnh bợ. Hai chúng tôi tiếp tục ôm nhau cùng nhìn ra khung cảnh ở bên kia núi rừng. Mặt trời đã chôn mình xuống nửa thân dưới chân núi. Ánh nắng của nó giờ đây chỉ còn là những mảng sáng mờ nhạt không đủ để tỏ rõ hết vạn vật xung quanh. Một ngày nữa lại kết thúc và trở thành kí ức mất tiêu rồi. Tiếc thật đấy!
Trông thấy trời sắp tối, thầy bèn nắm tay muốn dẫn tôi trở về khách sạn của gia đình để nghỉ ngơi. Không quên nói với tôi rằng:
- Về đi em đừng tiếc nuối nữa. Ngày mai bình minh lại sẽ đến thôi. Mình còn nhiều việc phải làm ở phía trước mà.
Đúng thế, ngày cũ đã qua đi nhưng ngày mới lại sẽ đến. Vì thế hãy sống trọn từng khoảnh khắc ở hiện tại. Để khi bước sang cái được gọi là ngày mai, ta sẽ không phải hối tiếc mọi thứ của lúc này, nhỉ?
Nắm chặt lấy tay thầy rồi từng bước đi theo ổng, bỏ lại hoàng hôn ở phía sau lưng. Bỗng dưng lúc này tôi muốn nói với anh giáo rằng:
- Chồng ơi! Em yêu anh nhiều lắm.
- Ừm, anh yêu em nhiều hơn.
- Không, em yêu anh hơn mà.
- Đừng có 'múa rìu qua mắt thợ'. Cái trình của em không đủ để so với tôi đâu mà ở đó ảo tưởng.
Tối ấy, chúng tôi tiếp tục ôn lại những kỉ niệm xưa kia, trong chính căn phòng khách sạn mà ổng đã cho cái màng trinh của tôi hưởng dương ở tuổi mười tám. Anh giáo ân cần tắm cho tôi, đút cho tôi ăn như 1 đứa con nít. Sau đó, chúng tôi làm tình với nhau bằng tất cả những yêu thương đong đầy mãnh liệt. Tôi bám chặt lấy thầy, cố gắng nhận hết tất cả những ngọt ngào mà ổng đã trao vào sâu tận bên trong cơ thể. Ước ao lẫn hy vọng những ngọt ngào ấy sẽ nảy mầm và sinh hoa kết trái trong chính bản thân mình.
Cặp vợ chồng nào sau những ngày tháng yêu đương tươi đẹp, rồi cũng phải bước vào thời kì u tối thôi, bởi đó là quy luật. Kết thúc mỗi giai đoạn ấy, có người sẽ cố gắng vượt qua, nhưng có những cặp đôi chọn cách buông tay để cho nhau 1 cuộc sống mới. Nhưng tôi tin chắc, khi cả hai đã có thể cùng nhau vượt qua được những trắc trở ấy rồi. Không những họ sẽ càng yêu nhau nhiều hơn, mà còn càng hiểu và cần nhau hơn nữa. Như tôi và anh giáo già của mình bây giờ vậy.
..........
Kết thúc công việc chào hỏi bên họ hàng nhà tôi, ba mẹ cùng vợ chồng tôi liền qua thăm ngôi nhà Tổ, là nơi sinh sống hồi nhỏ của bà nội thầy trước khi lấy ông nội. Cũng như để gởi thiệp mời đám cưới và chào hỏi bà con họ hàng của gia đình thầy ở trên đây. Sau đó chúng tôi nhanh chóng trở về thành phố, để tất bật chuẩn bị cho cái ngày được coi là trọng đại nhất của cuộc đời tôi và thầy. Ngày mà tôi sẽ mặc áo cưới và chính thức trở thành cô dâu của ổng.