Vừa tỉnh táo lại 1 chút đã nghe ổng phán như vậy, cái mặt tôi cứ thế nghệt ra. Thôi xong, chẳng lẽ tôi đã mắc bệnh hiểm nghèo gì rồi, nên từ giờ phải ăn ngủ ở trên giường luôn vậy?
- Sao...sao lại thế anh?
Lên tiếng hỏi thầy bằng vẻ mặt ngờ nghệch của mình. Trong giây phút, anh giáo đưa cả 2 tay lên bẹo đôi má của tôi muốn đau điếng, rồi vui mừng thông báo với tôi như sau:
- Ốc ơi! Hạt đậu của anh cuối cùng cũng đã nảy mầm rồi.
Nói oạch toẹt ra dùm đi, còn đậu xanh đậu đỏ gì nữa cha.
- Là sao? Anh nói gì em không hiểu luôn á.
Bó cẳng trước chỉ số thông minh kém cỏi của tôi, cuối cùng ổng phải nói lớn vào mặt tôi rằng:
- Bà cấn bầu rồi đó bà.
Ừ thì có bầu thôi, làm gì thấy ghê vậy?.... Ủa mà khoan...Tôi có nghe nhầm không?
- Anh đang giỡn cho em vui hả?
Chẳng quan tâm rằng tôi có tin hay không? Lúc này thầy liền cúi xuống ghé mặt vào bụng tôi hôn lấy hôn để, đôi mắt cứ thế cười híp lại. Khiến tôi sảng hồn còn nghĩ có bao giờ do ổng đã quá chén. Hoặc vì quá mong con, nên thần kinh đã sinh ảo tưởng rồi không?
Đẩy đầu thầy ra, tôi liền vỗ nhẹ lên má anh giáo để giúp ổng tỉnh táo trở lại:
- Bên ngoài khách khứa về hết chưa mà giờ anh còn ngồi ở trong đây tám dóc hả? Em cũng khoẻ được 1 xíu rồi. Để em bận lại cái váy rồi mình ra ngoài tiễn khách đi anh. Tiệc tùng chưa xong mà vợ chồng đã hú hí nhau trong phòng, sẽ thất lễ và mất mặt với mọi người lắm.
Nhưng dù có nói như thế, tôi vẫn bị ổng ấn nằm trở lại giường để truyền cho hết chai dịch. Theo đó, thầy khẳng định 1 cách nghiêm túc không đùa cợt, rằng chuyện tôi đang mang thai là hoàn toàn sự thật. Đã được bác sĩ thân quen của gia đình làm trong Viện Y Học Cổ Truyền bắt mạch và chẩn đoán.
- Việc của em là nằm ở đây chờ anh, cấm được bước xuống giường nghe chưa? Mọi người bên ngoài ai cũng thông cảm về sự cố của em, nên đừng lo lắng về vấn đề đó nữa. Chuyện kết tiệc ở bên ngoài đã có anh và ba mẹ lo liệu. Giờ anh thay mặt em ra chào hỏi và tiễn khách cho đúng phép tắc. Còn em tranh thủ nghỉ ngơi sớm dùm anh đi. Sáng mai anh đưa em lên bác Vân bên Khoa Sản kiểm tra thai nhi đang ra sao.
Ôi mèn ơi! Vậy là tôi đã có chửa thiệt sao? Tại kinh nguyệt của tôi không đều đặn, tưởng có bầu hụt đã mấy lần. Bởi vậy tháng này không có 'dâu' tôi cũng chẳng để ý tới nó nữa. Mà cái này có được coi là 'hỷ vô đơn chí' không nhỉ? Trong ngay ngày đại sự của bản thân, lại biết được chuyện mình đang có 1 thiên thần nhỏ nữa ở trong bụng. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến đôi mắt tôi cứ thế tròn xoe, mặt đần ra không biết phải tỏ ra biểu hiện gì. Nhưng do tất cả còn chưa thật sự chắc chắn, vẫn có thể nhầm lẫn nên tôi vẫn không dám ôm hy vọng nhiều sợ lại bị thất vọng. Do ban nãy tôi có được nghe từ chính miệng bác sĩ nói đâu. Nên đang nằm đây cầu mong cho ngày mai hãy đến thật mau, để kết quả khám sẽ đúng với như mong đợi của 2 vợ chồng.
Khi thầy trở lại phòng sau khi đã hoàn tất mọi việc, lúc này trời cũng đã 11 giờ khuya. Trước đó hết ba mẹ chồng, chị Ái với chị Na cứ ra vô hỏi thăm và động viên tôi liên tục. Tất cả mọi người cùng cầu mong tôi và thai nhi trong bụng sẽ thật khoẻ mạnh. Còn ghẹo tôi đã tới thời hành hạ lão chồng của mình rồi.
Tối ấy lại là 1 đêm mất ngủ của cả tôi lẫn thầy. Đêm hôm qua là do nôn đám cưới, còn đêm hôm nay là vì nôn ngày mai được đi gặp con. Trông anh giáo già chỉ dám nắm tay, không dám gác chân hay ôm ấp vòng tay qua bụng tôi. Vì sợ làm ảnh hưởng, gây chấn động tới 'dòng dõi' của ổng trong bụng mà tôi mắc cười không thể tả. Cái này là còn chưa chắc ăn một trăm phần trăm mà đã như vầy. Ngày mai bác sĩ khoa Sản chỉ cần gật đầu xác nhận một cái, là cuộc đời mày từ nay lên hương luôn rồi Phương ơi. Tha hồ có cớ để cho mày kiếm chuyện với ổng, mà không lo bị đè ra hành hình 72 chiêu rồi. Há há! Vụ này coi bộ hay à nha!1
.................
Sáng hôm sau, 2 chúng tôi dậy rất sớm mặc dù đêm qua chẳng ngủ được bao nhiêu. Thầy chở tôi đến phòng khám tư nhân có tiếng của bác sĩ Vân, khi mà tối hôm trước ổng đã đặt lịch sẵn, dùng mối quan hệ để xếp ca của tôi đầu tiên mở hàng trong ngày.
Cầm cây que thử thai hiện 2 vạch đỏ chót cho cô y tá. Chỉ số 50 phần trăm hôm qua, nay đã lên được 80 phần trăm chắc chắn trong lòng tôi rồi. Mọi thứ thật sự vỡ oà, như bóng đá Việt Nam vô địch 'Seagame' là khi đầu dò siêu âm của bác sĩ đi vào trong âm đ*o, và cho ra hình ảnh đen trắng của 1 túi thai nhỏ xíu như hạt đậu hiện lên trên màn hình. Giống hệt như tấm ảnh của đứa bé trước mà tôi đã bị sảy. Đã khiến cho nước mắt tôi vô thức trào ra không sao ngăn lại được, vì cảm thấy quá đỗi vui mừng.
Còn anh giáo cũng theo tôi vào trong phòng siêu âm. Sau khi nghe bác đó chẩn đoán bằng hình ảnh rằng, có túi thai trong tử cung của tôi đang tầm 6 hay7 tuần tuổi rồi, hiện đã có tim thai. Bác ấy còn nhiệt tình vẽ 1 vòng tròn trên màn hình, để chỉ túi thai ấy cho ổng xem rõ con của ổng trông ra sao. Mọi người cứ thử tưởng tượng biểu hiện của ổng lúc đó. Giống như biết mình vừa trúng số độc đắc nên muốn gào ầm lên vì sung sướng. Nhưng còn ý thức bản thân đang ở nơi công cộng cần sự nghiêm túc, đành ráng nén lại cơn kích động ở trong lòng. Bởi vậy trông mặt mũi ổng cứ thế đỏ bừng lên còn môi miệng thì mím lại.
Do thành tử cung của tôi mỏng và đã có bệnh án sảy thai, nên độ bám dính nhau thai sẽ yếu hơn rất nhiều so với các mẹ bầu bình thường. Cũng như khoảng 80% trường hợp sảy thai diễn ra trong tam cá nguyệt thứ nhất (từ 0 – 13 tuần tuổi) do thai còn quá nhỏ. Bác sĩ tuy vui mừng lây với vợ chồng tôi, bên cạnh đó cũng đề ra cho chúng tôi rất nhiều lưu ý. Rằng tôi cần nghỉ ngơi ở trên giường càng nhiều càng tốt. Không nên làm bất cứ việc gì dù là việc nhà nhẹ nhàng. Đồng thời hạn chế tối đa việc di chuyển. Bên cạnh đó, nên ăn những món dễ tiêu như món hầm, cháo. Tránh ăn đồ khó tiêu, tái sống, dễ gây đầy bụng, tiêu chảy và táo bón. Phải luôn giữ tinh thần lạc, thoải mái, tránh những căng thẳng và kích động tâm lý mạnh. Một điều nữa là cần kiêng hoàn toàn quan hệ tình dục hoặc va chạm vào vùng bụng, để tránh tử cung bị co bóp trong suốt thai kỳ. Nếu có dấu hiệu gì bất thường cần liên hệ và đến phòng khám ngay để ứng phó kịp thời.
Trông anh giáo chăm chú nhớ kỹ từng lời mà bác sĩ căn dặn, tôi liền biết, khi bước chân ra khỏi phòng khám này, mình đã chính thức trở thành thành viên của hội kẻ liệt rồi. Và hành động đầu tiên minh chứng cho quan điểm ấy của tôi cực kỳ đúng đắn. Là suốt từ quãng đường trong phòng bác sĩ ra tới bãi đỗ xe, tôi không được chạm đất 1 bước chân nào cả. Chẳng cần quan tâm những ánh mắt xung quanh nhìn tôi và thầy ra sao. Có những thai phụ tỏ ra ngưỡng mộ về độ chiều vợ thương con của thầy. Nhưng cũng có nhiều người không hiểu chuyện, họ lại nghĩ tôi đang nhõng nhẽo đày đoạ chồng con. Làm như cả thế gian này có mình tôi bầu hay sao mà làm màu trông thấy ớn. Có chân thì tự đi đi, bắt chồng bồng bế trông thấy tội anh chồng dã man.
Nhưng họ đâu hay biết, đứa con này đối với chúng tôi nó chính là sự may mắn, là niềm mong mỏi lẫn khát vọng biết bao lâu nay rồi. Nên việc mà ba đứa bé nâng niu tôi như thế này chỉ là lẽ tất nhiên thôi. Ngay cả tôi cũng không thể ngăn cản được sự yêu chiều vô bờ của chồng dành cho mình nữa là. Nên hãy thông cảm dùm nhé, chỉ vì ổng quá lo sợ con ổng lại xảy ra chuyện giống như đứa bé đầu tiên thôi.
Sẽ chẳng 1 ai ở trong gia đình ngoài tôi, có thể chứng kiến giây phút mà anh giáo gào 'YEAHHHH' ầm ĩ ở trong xe như thế này. May là trong đây có cách âm rất tốt, nên đã không doạ mọi người bên ngoài 1 phen hú hồn. Đến nỗi tôi bị làm cho giật mình, mắt cứ thô lố ra nhìn ổng vì không hiểu sao cha già này biểu cảm lố dữ vậy không biết. Ăn mừng chiến thắng gì đâu, mà quên hết sạch hình tượng điềm đạm chính trực đã cất công gây dựng bấy lâu. Còn tôi bỗng nhiên liền suy nghĩ, cục hột xoàn của ổng ở trong bụng tôi tới ngày tòi ra ngoài, chắc dám tôi ra rìa tới nơi. Hết được ổng ẵm bồng chiều chuộng coi như con nít nữa cho xem. Hic!