Người ta nói sanh con so mẹ bầu sẽ khá chật vật và khó khăn hơn con rạ, do mọi thứ đều là lần đầu. Có 1 vài thai phụ đã ở trong bệnh viện cả hơn 1 ngày trời mà cổ tử cung vẫn chưa nở đủ phân. Nên họ khổ sở ôm 'cái balo' to tướng của mình lết lên lết xuống rên hự hự, khi phải chịu đựng những nỗi đau mà không từ nào có thể diễn tả hết thành lời. Còn cái vụ đẻ rớt chóng vánh của tôi, chẳng biết được coi là xui hay may. Mà mới tối hôm qua còn ở nhà soạn đồ chờ nhập viện, sáng ra đã được ôm cục cưng bé bỏng của mình ở trong lòng hôn hít rồi. Thật là hạnh phúc quá đi!
Con gái nhỏ của tôi dễ 'ghét' lắm, đúng y như lời tía nó nói. Các nét mắt mũi cứ như lấy hết của tôi đem thu nhỏ lại rồi úp lên mặt nó vậy. Bởi thế mà anh giáo cứ ngắm nó say đắm mãi chẳng thấy chán, rồi còn gọi nó là ' Phương mini' nữa cơ.
Nhờ ăn trứng vịt lộn nhiều hay sao mà đầu tóc của con nhỏ quá trời quá đất, lông mi với lông mày ta nói rõ mồn một. Xem ra trong tháng sẽ khỏi cần lấy cuống chầu vẽ lấy nét rồi. Đã thế da dẻ con bé sạch sẽ trắng hồng. Cái miệng nhỏ xinh chúm chím, thỉnh thoảng khi ngủ say sẽ hé lợi cười. Còn không thì cứ bĩu môi khóc đòi ẵm với bú suốt. Tay chân thì ngấn nào ngấn múp míp. Toàn thân phát ra mùi thơm sữa tự nhiên, nên chỉ muốn cạp cho nó vài phát mới thấy đã cái nư thôi.
Ẵm đứa con mà mình đã mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng trời ròng rã, tôi liền tủi thân tự hỏi. Sao ngày ấy mẹ có thể nỡ lòng sanh tôi ra rồi bỏ tôi bơ vơ như thế. Còn từng tàn nhẫn loạn luân đến nỗi, đòi lên giường với người đàn ông của tôi luôn. Bộ mẹ không thấy xót với tội tôi hay sao? Chứ tôi nhìn con tôi đang yên bình 'ti' mình để lấy những giọt sữa mẹ vào người. Có thứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng trào dâng đến nỗi. Dẫu có hy sinh cả tính mạng này cũng sẽ không bao giờ rời bỏ hay làm bất cứ việc gì có lỗi với con nó được. Hứa sẽ đem những gì tốt nhất có thể mang đến cho nó. Để nó sẽ không bao giờ sống trong những tủi nhục mà khi xưa tôi đã từng. Thế rồi tôi chợt rơi nước mắt. Chắc có lẽ do tâm trí của bà đẻ thường nhạy cảm và dễ xúc động. Nên chỉ cần có 1 chút gì đó thấy lấn cấn là sẽ rơi lệ ngay.
Vội đặt chai sữa mới pha cho con vào trong bình hâm, vì hiện giờ tôi khá ít sữa nên con bé bú không đủ. Anh giáo liền nhào đến bợ mặt tôi lên hỏi han, bắt tại trận cái cảnh tôi ngồi bế con khóc lén ở trên giường. Gương mặt thầy trong phút chốc trở nên rối rít lộ đầy vẻ quan tâm lo lắng.
- Vợ! Sao lại khóc thế này? Em đang đau ở đâu hả nói anh nghe coi!
Vừa quệt 2 hàng nước mắt của tôi, thầy vừa ân cần hỏi han, khiến cho nỗi tủi hờn bất chợt nổi lên trong lòng tôi mau chóng được xoa dịu cấp tốc. Hãy xem đó, chẳng phải nỗi bất hạnh trong quá khứ của tôi nay đã được ông trời bù đắp vạn lần bằng người đàn ông này rồi sao? Nên việc gì tôi lại ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn rồi đâm bang khóc tào lao nhỉ? Phải cảm thấy may mắn vì những gì mình đang có mới đúng chứ.
- Em không sao mà. Tại con của tụi mình dễ thương quá nên tự nhiên cảm thấy hạnh phúc quá đỗi thôi.
Đứa nhỏ trong lòng nghe thấy tôi và thầy nói chuyện với nhau liền buông ngực mẹ ra. Chắc có lẽ do tôi không đủ sữa làm cho nó thoả mãn, nên chị ta bắt đầu ọ oẹ ngoác mỏ đòi dặm thêm sữa ngoài nữa rồi. Trông thấy thế, thầy liền thay tôi ẵm nó vào lòng mình rồi ngồi xuống ở ngay bên cạnh tôi. Nhanh tay đút lẹ bình sữa vào họng của bé con để tránh cho nó gây ầm ĩ.
Vừa giữ bình cho con bú 1 cách chuyên nghiệp, thầy vừa quay sang hôn nhẹ lên trán tôi đang dựa vào bắp tay ổng. Với đôi mắt nhu mì, anh giáo dịu dàng khuyên nhủ tôi rằng:
- Em mới sanh xong nên cơ thể yếu lắm, có buồn bực hay không hài lòng anh về chuyện gì cứ trực tiếp nói với anh. Chứ đừng giữ ở trong lòng mất công lại trầm cảm nghe hông bé? Nếu em ít sữa thì anh cho con bú sữa ngoài cũng được, chứ không ép em phải nài lưng ra cho con bú đâu. Nên em cứ nằm nghỉ ngơi, giữ tâm trạng thật thoải mái để hồi phục sức khoẻ cho tốt. Còn con cứ để anh với mẹ lo được rồi.
Vòng cả 2 tay từ phía sau ôm lấy eo thầy, tôi dựa hẳn cả cơ thể vào người ổng mà cảm thấy thoải mái dễ sợ. Nhóc con được ba nó ẵm cũng duỗi chân tay nằm yên 1 cách thật yên bình. Trước con sau mẹ cứ thế quấn quýt lấy ba nó không muốn buông rời. Bởi vì ba nó cao lớn, vững chãi và quá đỗi an toàn. Nên 2 mẹ con chỉ muốn núp dưới nách của ổng mãi thôi.
- Anh!
- Sao em?
- Con với em ai dễ thương hơn?
Nheo mắt nhìn tôi rồi mỉm cười vì tôi lại giở tính trẻ con ra nữa. Từ giờ trở về sau e lại nhiều ca khiến thầy khó xử giữa con ốc tiêu và ốc sên sát thủ của ổng rồi. Giờ khen mẹ đẹp hơn thì con nó buồn, mà khen con xinh hơn đảm bảo con mẹ nó lại dỗi. Thôi đành:
- Chẳng phải con giống em nên mới dễ thương như vầy sao?
Tạm chấp nhận câu trả lời này. Nhưng mà:
- Rồi em với con, anh yêu thương đứa nào nhiều hơn?
Con nhỏ nhiều chuyện đang bú bình, nghe tôi hỏi ba nó câu ấy cũng tự nhiên 'é' lên 1 tiếng. Cứ như thể cùng tôi tranh đua hạng nhất nhì trong lòng ba nó vậy. Khiến cho anh giáo vất vả phải vừa dỗ nó, vừa hôn mẹ nó cho cả 2 bên đều không bị thiệt.
- Rồi rồi, tôi yêu má lớn nhất mà tôi cũng thương má nhỏ nhất. Ai cũng là số 1 trong lòng tôi hết được chưa?
...............
Con gái cưng của ông Vinh cuối cùng cũng đến ngày xuất viện về nhà ở cữ. Hồi còn nhỏ xíu, khi coi phim hoạt hình Tom và Jerry, có cảnh mỗi lần trứng gà nở, nó nhìn thấy ai đầu tiên nghiễm nhiên sẽ coi đó là mẹ của mình. Hiện giờ tình trạng gia đình tôi y chang vậy nè. Do tía nó chính là người đỡ đẻ với ẵm nó đầu tiên, đã thế còn là người thường xuyên thay tôi ấp nó da kề da vào người nữa, nên con bé theo ba nó vô cùng. Bởi vậy nó chẳng mặn mà tha thiết gì ti tôi cả, chỉ muốn bú bình để được tía với bà nội nó ẵm trên tay thôi. Nhờ đó mà mẹ nó nhàn lắm, không ăn thì ngủ, không ngủ thì lo làm đẹp chẳng ai làm phiền đến mình. Thỉnh thoảng ra bế rồi nựng con để cho nó biết mình là mẹ nó thôi.
À cũng quên giới thiệu, con gái rượu của ông Vinh được ba viết tên khai sinh là Khổng Như Ý. Bởi vì cháu chính là niềm mong mỏi bấy lâu của gia đình. Cũng như ba cháu mong muốn con gái sau này có cuộc sống luôn được như ý muốn. Còn mẹ cháu lại nghĩ, ừ thì Như Ý. Mốt lại ngang tàng giống cô út của nó thì có. Muốn gì là phải đòi bằng được như ý nó mới thôi. Cho tía già tha hồ đau đầu chiều chuộng.
Từ ngày lão chồng già nhà tôi có con liền trở nên tất bật và bận rộn hẳn. Nhưng mà ổng lại khoái như thế mới khổ chứ lị. Cứ thích giành việc chăm con vào người mình, chẳng để tôi hay ai khác động tay động chân vào nên cứ thế tôi trở nên vụng về hậu đậu lắm.
Anh giáo cứ tranh thủ đi làm về là vội vàng tắm rửa sạch sẽ để ẵm con gái ngay cho thoả nỗi nhớ. Mà con nhóc này nó cũng khôn lanh dễ sợ, nghe thấy giọng nói của tía nó 1 cái. Đang bình thường tự nhiên mếu mỏ gào khóc, cứ như thấy tủi thân rồi cũng nhớ ba mình lắm vậy. Chiều nào 2 cha con nó chẳng đóng phim tình cảm sướt mướt ngay trước mặt tôi, hỏi sao lại thấy chướng hết cả mắt.
Người ta thường ví ở dơ rồi bê bối như bà đẻ. Còn tôi thì không nha, nói là ở cữ chứ tôi được chăm đâu ra đấy, da dẻ hồng hào sạch sẽ lẫn thơm tho lắm à. Đầu tóc mướt rượt không dính bết 1 cọng nào. Đã thế ăn ngon ngủ khoẻ, cơ thể lẫn tinh thần hồi phục sau sinh rất nhanh, nên trông tôi có khi còn phơi phới hơn hồi con gái nữa đó. Bởi vậy chồng vẫn còn mê không dứt được nha. Ổng còn đang chờ tôi ra cữ đủ 3 tháng 10 ngày để xin 1 bữa 'thịt' no nê. Sau cả năm trời nhịn nhục ăn chay trường trong khổ sở cực nhọc kia kìa.
Bé con nhà tôi cứ mỗi một tháng lên đều đều 1 kí nên trông sổ sữa đáng yêu cực kì. Càng lớn, các nét mặt mũi rõ hơn trông lại càng giống tôi đến ngỡ ngàng. Đôi mắt của con bé long lanh tròn to y chang tôi, đôi má phúng phính hồng phây phây. Chân tay múp míp ngấn nào ra ngấn nấy hệt như búp bê vậy. Hỏi sao mà ba yêu, mẹ yêu, ông bà tối ngày đòi ẵm bồng suốt. Cái mỏ biết hóng chuyện sớm nên ai hỏi gì cũng ứ á trả lời rồi nhe lợi cười trông tếu táo cưng lắm.
Được cái chồng tôi tuy có 'nhí' nhưng vẫn cố gắng không để tôi bị ra rìa. Cứ tối tối tranh thủ dỗ cho con ngủ sớm là quay về giường nằm thủ thỉ ôm vợ.
- Ốc, con nó ngủ rồi.
Nghe thấy vậy tôi cũng chỉ ậm ờ:
- Con nó ngủ rồi thì anh cũng tranh thủ ngủ sớm đi.
Nói rồi tôi lại ôm gối che chăn ngủ tiếp, khiến cho anh giáo phải túm cái gối ôm của tôi quẳng đi nơi khác, không cho phép tôi ngó lơ ổng như thế. Thật ra là do tôi đang cố tình giả vờ ngủ thôi, bởi vì sợ. Kể từ cái hôm tôi ra cữ đến nay, ngày nào ổng cũng 'quất' tôi miết. Giống như bị dồn nén ứ đọng quá lâu, nên giờ phải bù lỗ cả năm cho ổng vậy.
Tay chân anh giáo bắt đầu không yên phận, lần mò sờ soạng lung tung khắp cơ thể tôi 1 cách suồng sã. Khuôn mặt ổng cứ thế gục lên hõm cổ tôi hít hà, toàn thân phát ra dục vọng không thể khống chế được. Thầy kéo 1 tay tôi đặt xuống phía dưới của ổng. Muốn cho tôi biết rằng ổng đã sừng sững như thế nào rồi. Từng hơi thở đục ngầu thầy phả vào tai tôi kèm theo những câu nói mờ ám:
- Vợ ơi! Anh chết mất.
Tình huống này buộc tôi phải giơ tay đầu hàng thuần phục theo ổng. Chứ để ổng bứt rứt quá tôi cũng không cam lòng. Thôi chịu khó đêm nay đành phải mỏi háng thêm 1 phen nữa vậy. Nhưng khi cả 2 đang nóng máu chuẩn bị cùng lâm trận thì:
- Oe...oe...
Một pha phá đám đến từ nhân vật có quyền uy nhất trong cái phòng này đang nằm trên chiếc cũi bên kia. Khiến 2 vợ chồng cụt hứng phải trì hoãn quá trình thân mật của nhau lại.
Anh giáo nhìn tôi đầy khổ sở, chuẩn bị nói với tôi cái gì đó thì:
- É...éeeee
Cô con gái rượu của ổng liền khóc toáng to hơn, như hối thúc ổng phải qua đây ẵm nó cho lẹ:
- Rồi, ba nghe rồi!!!
Lụm lại cái áo mặc vội vào người, thầy kéo chăn che lên thân tôi bèn nài nỉ nói:
- Đợi anh 1 chút xíu thôi nha cưng! Đừng bỏ anh ngủ trước.
Tôi nằm trên giường nhìn cảnh cha già ôm con mọn sao thấy tội chồng mình quá chừng. Ai biểu chiều chuộng tôi quá làm chi, để giờ tôi trở nên vô dụng không biết làm gì cả. Còn ổng lại ôm thêm bận rộn lẫn cực nhọc vào mình.
Mặc lại chiếc váy vào thân, tôi xỏ dép đi ra đứng cạnh thầy, xin được bế con nhỏ không răng kia 1 chút vì muốn phụ ổng. Trên tấm kính cửa sổ, bóng của 1 gia đình vợ thì bế con, còn chồng từ phía sau ôm cả 2 mẹ con vào lòng cùng hát ru cho con ngủ, trông thật êm đềm và hạnh phúc biết bao.
.............
Ngày bé Ý được 6 tháng tuổi phải lên bệnh viện chích ngừa, đã được bác sĩ hẹn lịch từ tháng trước. Tôi cũng muốn khám phụ khoa để kiểm tra sức khoẻ định kỳ 6 tháng 1 lần. Vì mấy ngày trước đáy quần lót của tôi xuất hiện 1 chút máu hồng, nhưng lại không phải là kinh nguyệt. Kèm theo triệu chứng đau âm ỉ ở vùng bụng dưới, nên tiện thể tôi muốn đi khám xem mình đang ra sao? Không biết có bị viêm nhiễm hay gặp phải những vấn đề liên quan đến phụ khoa không.
Anh giáo ẵm con ngồi ngoài chờ tôi gặp bác sĩ. Nhưng khi trông thấy tôi bần thần, mặt mày vô hồn cầm sổ sức khoẻ lững thững đi ra. Đã doạ ổng 1 phen giật mình liền kéo vội tôi lại hỏi chuyện:
- Em sao vậy? Bác sĩ nói em bị gì? Bộ nghiêm trọng lắm hả?
Tôi đang nghẹn họng không nói nên lời, chỉ biết chìa ra tờ giấy siêu âm có ghi kết quả rõ ràng từng chữ cho ổng xem:
“- Có 1 thai sống trong cử cung.
- Tuổi thai: 11 tuần 5 ngày.
- Tim thai: 140 nhịp/phút
.....”
Và rồi 2 vợ chồng chỉ biết tròn mắt nhìn nhau, đang tự hỏi không biết nên khóc hay nên cười đây?1