(Xin lỗi vì sự bất tiện này, do có 1 chút nhầm lẫn về tên nhân vật, nên bé ốc sên được đổi tên là Khổng Ngọc An nha mọi người. Tại cái đầu của tui có dấu hiệu đãng trí nên đã bị trùng tên nhân vật. Mong mọi người thông cảm nhé 🥲)1
...........
Trên suốt quãng đường về nhà, bé An không biết là do mới chích ngừa, hay biết mình sắp có em hay sao mà nó cứ ngoác mồm khóc tủi thân suốt. Khiến tía nó với tôi xót con, cứ thay nhau ấp trong lòng dỗ dành đủ kiểu. Cơ mà cũng vừa chị ta lắm, tối ngày giành ba của mẹ làm chi, để giờ có thêm 1 tình địch nữa cho chừa cái thói tưởng mình là nhất nhà.
Nhưng nghĩ cũng thấy hoang mang thiệt sự. Bầu đứa thứ 2 trong bụng gần 3 tháng trời mà tôi không hay biết gì cả. Sau khi sanh bé An đến nay 'dâu' của tôi không thấy ra. Nghĩ bụng chắc do buồng trứng chưa hoạt động trở lại, đã thế chu kỳ kinh nguyệt của bản thân vốn cũng khá thất thường. Nên vài ngày trước ra tí huyết hồng với đau bụng, cứ đinh ninh mình bị rối loạn nội tiết tố hay viêm nhiễm sao đó. Chứ không hề nghĩ tới cái khúc là mình đã cấn bầu đâu. Thế là lại phải kiêng cữ đủ kiểu nữa rồi ta ơi. Trước đây ham hố có bầu bao nhiêu thì hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngán rồi đó. Hay là do lão chồng nhà mình cho ăn gà tiềm quá nhiều, thành ra bây giờ đẻ phành phạch như gà luôn.
Anh giáo ban đầu tuy cũng khá bàng hoàng về chuyện này, bởi ổng chưa chuẩn bị tâm lý sẽ có thêm thành viên nữa do bé An còn nhỏ quá. Mới nghe tin mặt mũi có hơi đơ mặt chút xíu, nhưng cũng rất nhanh nhoẻn miệng cười nắm lấy tay tôi trấn an:
- Em vui lên coi mất công đứa nhỏ trong bụng buồn bây giờ. Ráng chịu khó dùm anh vài tháng nữa thôi nha. Anh thương mà!
Nói rồi 1 tay bế em An, 1 tay thầy đặt lên vùng bụng của tôi vỗ về, nhằm chào hỏi đứa con đã đến không báo trước của ổng:
- Cục vàng ở trong nghe lời ba ngoan nha, đừng quậy mẹ nhiều nha con.
Thật ra là do tôi quá ngỡ ngàng, nên mới ngờ nghệch ra như thế chứ tôi nào có buồn gì. Đứa nhỏ là hạt giống của thầy, là máu mủ ruột rà của tôi nên tôi cũng sẽ yêu chiều hệt như em An thôi. Tại vừa nãy bác sĩ khuyên bảo tôi nên cho bé An cai sữa. Với lý do nếu cho em 'ti' nhiều sẽ gây co bóp tử cung, cũng như sẽ lấy hết chất dinh dưỡng ảnh hưởng tới em của An nằm ở bên trong. Nên tôi cảm giác thấy tội con bé quá, mới bay lớn được có 6 tháng tuổi chứ nhiêu, đã làm chị cả tới nơi phải nhường sữa mẹ lại cho em rồi. Hỏi sao người ta không hờn không dỗi cho được. Còn đứa nhỏ ở trong bụng công nhận cũng khoẻ lắm nè. Mẹ không biết đang bầu nó nên ba mẹ mấy tháng qua tối nào cũng 'hì hục' với nhau. May sao là nó bình an vô sự không hề hấn gì, nghe nói còn đang phát triển rất tốt nữa.
Nhìn em An nằm trên tay ba rồi nhìn xuống bụng mình. Dựa người vào cánh tay thầy, tôi liền bày tỏ nỗi niềm của bản thân:
- Em không sợ đẻ nữa, chỉ sợ mình không lo xuể cho cả 2 con. Chăm đứa này lại bỏ bê đứa kia, tự nhiên thấy tội con mình quá chừng.
Thầy khẽ cười rồi vòng cánh tay ôm thêm tôi và cục vàng mới nhú vào trong lòng ổng. Khẽ xoa đầu rồi cũng hôn nhẹ lên trán tôi 1 cái, anh giáo bắt đầu công tác tư tưởng:
- Con gái lớn của tôi ơi! Em đang suy nghĩ mấy chuyện dư thừa này làm gì hả? Để dành sức tập trung dưỡng thai dùm anh cái đi. Con cái là lộc trời ban mà. Nhà Jill 4 đứa nó còn lo xuể, chồng em mới cắp nách 2 đứa thôi mà sợ cái quái gì? Chỉ sợ em không có sức đẻ thôi chứ bao nhiêu con anh cũng nuôi bằng hết.
Nói rồi, ổng quay sang nhìn em An mới nhắm mắt ngủ trên tay mình thì thào với con bé:
- Chuyến này cho bé An của ba làm chị đại có đàn em luôn, ha An ha.
Con bé chẳng biết đang ngủ mơ thấy gì, tự nhiên cũng nhếch mép cười như muốn đồng tình với ba nó vậy.
Haiza! Tía già nó nói như thế đành tới đâu hay tới đó vậy. Kiếp ăn với đẻ của tôi xin phép lại được tiếp tục bắt đầu.
Chuyện tôi mang thai đứa thứ 2 khiến cả nhà 1 phen bất ngờ, nhưng cũng rất hứng khởi lẫn ủng hộ hết mình. Mẹ còn ghẹo tôi đẻ hết trứng cũng được, đông con cho vui nhà vui cửa. Còn trẻ còn khoẻ, gia đình lại dư dả điều kiện nên đẻ được thì cứ đẻ thôi. Coi như dồn sức một lần rồi lo cho lớn 1 lượt. Sau này tập trung vào việc học hành cho xong để không bị gián đoạn nữa.
Đứa trẻ trong bụng hình như rất nghe lời, hôm bữa nghe tía nó căn dặn nên chẳng hành tôi ốm nghén hay ói mửa gì cả. Cứ thế tôi ăn ngon ngủ khoẻ, tinh thần phấn chấn, sức khoẻ ổn định. Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi và suôn sẻ. Chỉ có lão chồng nhà tôi cái miệng ban ngày nói ngon ngọt hay lắm, 'anh nuôi được hết á'. Đêm xuống là nằm cạnh tôi trằn trọc bứt rứt. Tay chân cứ thế rờ mó cơ thể tôi còn miệng thì ca than đủ kiểu. Ổng la mới ăn thịt lại được 3 tháng nay, giờ phải tiếp tục những tháng ngày chay trường khổ sở. Khiến tôi thấy tội ổng quá, toàn phải dùng tay với dùng miệng giúp ổng tống ra hết thôi. Coi như vợ chồng có qua có lại, ban ngày ổng đã lao tâm khổ tứ hết việc trên công ty, về nhà lại ôm đồm lo cho bé An, để tôi được sung sướng tấm thân rồi. Vậy thì ban đêm tôi cũng nên giúp ổng thoả mãn thư giãn chút xíu. Bởi chồng mình thì mình thương mình xót, chịu khó nửa năm này xác định sẽ ăn 'chuối' ngập mặt vậy.
Một vài tuần sau ngày phát hiện ra sự có mặt của thành viên mới này, tôi có đi siêu âm khám thai lại để làm các xét nghiệm cần thiết. Bác sĩ liền tiết lộ 99,9% ốc con trong bụng tôi chính là con ốc vòi voi chính hiệu không chệch miếng nào. Cuối cùng cái tên Khổng Thành Việt mà tía già nó ấp ủ bấy lâu, dành cho con trai nối dõi của ổng đã có thể sử dụng. Ba nó tên Jack, vậy thì con trai sẽ được gọi ở nhà là James, 1 cái tên bắt nguồn từ nước Anh với ý nghĩa khôi ngô, tuấn tú, học rộng, hiểu sâu. Hy vọng rằng đứa con trai này sẽ đúng với những gì mà tía nó mong đợi. Để có thể là trụ cột cho gia đình thay chỗ cho ba Vinh khi về già.
Bé An mỗi ngày 1 khôn lớn, cùng với cái bụng của tôi cũng mỗi lúc 1 bự. Ngày trước con chị ở trong bụng hay lộn mèo bao nhiêu, thì bây giờ đứa em lại điềm đạm và dịu dàng bấy nhiêu. Trộm vía thằng bé bên trong phát triển rất tốt. Đúng là con nhà nòi, mới tí nị trong bụng mà xương giò được bác sĩ đo nhỉnh hơn các bạn cùng tuần tuổi khá nhiều. Đáng nói là hình ảnh siêu âm 6D cũng không giống em An ngày trước tẹo nào. Cặp mắt thì chưa thấy rõ, nhưng chóp mũi với cái miệng nhìn vào là biết 'copy' từ tía nó rồi. Đúng hiệu nòi giống con cháu nhà Khổng Thành. Mai này có lạc ở ngoài đường, người ta cũng biết ở đâu mà dắt về nhà dùm. Mừng vui ở chỗ con khoẻ và mẹ cũng khoẻ, không có bất trắc nào. Dẫu cho trước đó bác sĩ vẫn luôn nói thành tử cung của mẹ mỏng, cần cần thận trọng mọi thứ và thăm khám thường xuyên như bé đầu. Chuyến này nhất anh giáo Vinh nhà ta rồi, năm một 2 đứa đủ nếp đủ tẻ chẳng thua kém một ai.
Ngày trước ba Vinh hay đọc sách cho mình em An nghe để dễ ngủ. Nay đã có thêm cậu em ở trong bụng mẹ nghe truyện cổ tích cùng với An nữa rồi. Đến khi ba gập sách kết thúc câu chuyện, ngó ra đã thấy mẹ ngủ, con ngủ từ lúc nào không hay. Cẩn thận xếp chỗ cho em An nằm qua 1 bên, ba nhẹ nhàng đặt mình nằm giữa 2 mẹ con. Hết hôn 1 lượt từ mẹ sang con gái tới cái bụng bầu. Sau đó ba giang 2 tay qua 2 bên, cho mẹ và em An mỗi đứa rúc 1 nách của mình. Đúng chuẩn 'một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to'.
..........
Em An nay đã biết đi lững thững, tóc đen láy dài tới cổ nên bà nội cột cho đủ kiểu trên đầu trông xinh lắm. Mỗi lần đi thong dong trong nhà cái mông mũm mĩm đánh qua đánh lại ngoe nguẩy, nhìn chỉ muốn cắn cho 1 phát thôi.
Sở thích của em là mỗi ngày bắt mẹ mở nhạc 'Baby shark', để cho nó tung tăng nhảy múa 'du du du' phun mưa đầy nhà. Mặc dù đang tuổi tập nói những từ đơn. Nhưng hở tí là ra hỏi mẹ với ông bà nội là:”Ba đâu?” rõ mồn một. Công nhận con bé này hay lắm nha, buổi chiều cứ đúng giờ đó là nó bắt tôi với bà nội dẫn ra ngoài vườn ngồi ở ghế đá, vì nó biết giờ này ba nó sẽ về. Chỉ cần cánh cổng sắt mở ra là nó đứng ngay vị trí đó ôm gấu bông chờ. Khi ba nó vừa mở cửa xe ra là nước mắt ở đâu sẵn trào ra xối xả. Cặp chân giò mũm mĩm liền chạy lại túm lấy ba nó ngay. Làm như vừa xa ba nó cả mấy năm trời không gặp vậy. Khiến cho tía già xót con cứ ôm lấy nó thủ thỉ đến tối mãi vẫn chư hết chuyện.
Nói chứ chị An cũng biết thương em lắm. Vì ba hay chỉ vào bụng mẹ nói đây là em con, nên phải biết thương em chứ không được quýnh em nha. Vậy nên con bé cứ đi đâu chơi 1 vòng, tự nhiên nhớ ra cũng quay lại tìm mẹ để ôm hôn cái bụng bầu 1 phát. Sau đó lại lon ton chạy đi nơi khác tìm ông bà nội chơi tiếp. Ông nội thì thương cháu, nhưng bế nó toàn bị giựt râu hoài, nên giờ phải cạo láng o cái cằm luôn rồi. Đi tong luôn bộ râu quai nón đã nuôi bấy nhiêu lâu nay.
Vai vế bé An tuy lớn nhất nhà nhưng hiện tại số tuổi lại nhỏ nhất, đã vậy đi còn chưa vững, nói cũng chưa rành. Vì vậy mấy đứa con của chú Jill với cô Ái toàn phải gọi là 'chị bé' thôi. Nhưng chị bé này lại rất thảo lảo nha, ai xin gì cũng cho chứ không có hóm hỉnh giành ăn 1 mình đâu à. Xem ra rất được lòng các em họ của mình ở trong nhà.
Thương nhất vẫn là bà nội. Mỗi cuối tuần con cháu tề tựu đông đủ, là bà lại đầu tắt mặt tối lo cho từng đứa cháu một. Ở nhà người làm đầy ra đó, nhưng bà vẫn thích tự tay chăm cháu của mình hơn. Mặc cho con cái cứ kêu bà giờ tụi nhỏ đông quá, cứ để cho mấy vú em lo đi. Nhưng bà lại nói rằng giờ tụi nó còn nhỏ còn gần gũi được. Nay mai lớn lên mọc cánh bay đi hết, sẽ chẳng còn đứa nào ở bên cạnh mình nữa đâu. Lúc đó có muốn cũng chẳng được.
.........
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng đến tiệc thôi nôi của bé An. Và món đồ nó cầm trên tay đầu tiên đó chính là cây cọ vẽ. Cho chọn lại lần 2 vẫn nhất định là cây cọ. Không biết nay mai có làm hoạ sĩ, hoạ lẻ hay nghệ sĩ gì đó không nhỉ? Nhưng kệ, con bốc món đồ gì cũng được. Miễn sao con cảm thấy vui với sự lựa chọn của mình là ba mẹ hạnh phúc rồi.
Sau sinh nhật 1 tuổi của bé An, anh giáo đưa tôi nhập viện nằm chờ đẻ ở trong đó liền, vì sợ tôi lại đẻ rớt lần 2. Vì xót con nên tôi vẫn kêu anh giáo cứ ở nhà lo cho bé An, mất công xa ba mẹ nó lại tủi thân không ăn ngủ được. Nhưng dù có thế nào, anh giáo cũng sẽ sắp xếp ổn thoả, nhất định không để tôi bơ vơ ở trong bệnh viện 1 mình như thế. Cứ buổi tối dỗ An ngủ xong là ổng bàn giao lại cho bà nội, rồi khăn gói trở lại bệnh viện thăm nom tôi. Cũng may tôi chuyển dạ chỉ sau 2 ngày nhập viện, cũng là vào buổi đêm luôn, nên anh giáo đã có mặt kịp thời ở đó cùng tôi vượt cạn trong đau đớn.
Lần sanh nở thứ 2 này tôi bắt đầu thấm rồi nè, nó không hề chóng vánh và dễ dàng như lần đầu đâu. Ôi cái cơn đau muốn gãy lưng xụi cả cặp giò, khiến tôi vật vã lết lên lết xuống hơn cả ngày trời. Cuối cùng bác sĩ phải chỉ định gây tê màng cứng, để có thể giảm bớt sự đau đớn tận cùng này cho tôi. Cũng may bên cạnh luôn có anh chồng kề bên động viên. Cứ đưa tay massage lưng với tay chân của tôi suốt không dám rời nửa bước. Mãi đến chiều tối ngày hôm sau cổ tử cung của tôi mới nở đủ 8 phân để lên bàn đẻ.
Sau 1 hồi rặn tới rặn lui đỏ cả mặt theo sự hướng dẫn của hộ lý. Cuối cùng thằng nhóc đầu to, con trai nối dõi của ông Vinh cũng đã chào đời bình an trong nước mắt của mẹ, và niềm mong mỏi của cha. Cầm khăn lau sạch lớp mồ hôi nhễ nhãi như tắm trên mặt tôi. Thầy nhìn thằng bé đang khóc inh ỏi được đặt nằm sấp trên người mẹ. Sau đó ổng quay lên nhìn tôi đang thở ra từng hơi mệt nhọc với đầy vẻ trìu mến, nhưng cũng rưng rưng vì xót xa.
- Ốc ơi! Em đã quá vất vả vì anh và con rồi! Cả phần đời còn lại anh cho em nằm kèo trên nha.1