Tự nhiên vào trong đây được nghe những chuyện này, vậy là tôi đang hên hay xui đây? Mà ủa, tôi thấy chị Tiên trông hiền lành và dễ thương lắm mà ta. Sao những chị này lại nói chị ấy là người không tốt nhỉ? Ráng giữ im lặng, tôi tiếp tục dỏng tai lên nghe ngóng.
- Để tui kể cho mấy bà nghe, mấy bà nhớ con nhỏ Trâm thư ký cũ của Sếp Vinh không?
- Nhớ chứ! Cái con nhỏ đẹp giống gái Hàn mới thử việc được 2 tháng, đùng cái xin nghỉ với cái mặt bị băng 1 đường phải không?
- Nó đó. Tui nhiều chuyện nghe. Nhớ lúc đó tui cùng vài người của công ty, có cả con nhỏ đó theo Sếp ra Hà Nội bàn về dự án mới với khách. Bà tin không? Đêm hôm đó tui với nhỏ Mai đi ăn khuya rồi về lại khách sạn lúc tối muộn. Vô tình tụi tui thấy con Trâm bị bà Tiên lôi đầu ra ngoài cầu thang bộ. Hai đứa tui nhiều chuyện nên nghe được bà Tiên đang dằn mặt con nhỏ Trâm đó, cấm nó được õng ẹo hay có ý đồ gì với Sếp, không thì đừng hỏi tại sao mặt mình có sẹo. Mà con nhỏ Trâm lúc đó cũng đâu vừa, dám cãi tay đôi với bả luôn. Thách lên thách xuống làm sao đó, mà đi công tác về xong là thấy nó trình đơn xin nghỉ việc liền. Tụi bà tám trong công ty thấy mặt mày nó bị dán băng tè le, kể lại là trông nó thảm hại lắm.
- Ù uồi kinh nhờ, thôi khỏi điều tra cũng đủ hiểu là ai làm rồi. Tại gốc gác nhà bà Tiên dữ dằn lắm đó, bởi vậy bả biết sợ ai. Trước mặt Sếp Vinh với những người lạ mặt thì ngoan hiền nhỏ nhẹ các kiểu vậy. Chứ bả đích thị là 'Nguyệt thảo mai'.
Tôi đang vừa cả kinh cũng vừa mắc cười, bởi đang đi vệ sinh giờ thành ra ngồi trong đây hóng 'drama' luôn mới ghê. Nếu những lời họ nói là sự thật vậy thì chị Tiên là thứ dữ rồi, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Nhưng tôi vẫn mong đây chỉ là những lời đồn, và chị ấy không phải là người như thế. Mà tôi cũng đang tự hỏi, rồi chừng nào mình mới được ra ngoài đây, khi họ bắt đầu chuyển chủ đề sang tôi như thế này.
- Ê mấy bà, công nhận con nhỏ vợ của Sếp nhìn có chút xíu mà trông thấy cưng quá ha. Tui đang thắc mắc Sếp Vinh ổng to con như thế, sao lại chọn gu tí tẹo như này không biết?
Nghe người ta bàn tán về mình, tôi chỉ biết cười khổ trong lòng: “Chuyện xui rủi chắc em muốn mấy chị ơi!” Mặc dù trước kia chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện lấy chồng. Nhưng nếu có, tôi cũng đâu nghĩ là mình sẽ có ông chồng đô con như thế này đâu. Vừa trông không cân xứng, lại lệch sóng hẳn so với tôi. Rồi mỗi lần làm tình, cái thây của ổng đè tôi muốn ná thở, lấp mất cả tôi ở dưới nệm luôn đó, chứ nào có sung sướng gì cho cam.
- Coi chừng gu Sếp vậy thì sao? Mà vừa nãy tui còn nghe ngóng được hình như con nhỏ đó chưa đủ 20 tuổi nữa đó, mới sinh viên năm nhất thôi. Mà nghe nói Sếp Vinh ổng thương với chiều vợ ổng lắm. Haiza, giày dép còn có số nên con người ta cũng vậy. Trăng vừa tròn là có đại gia vớt liền rồi, chứ ai như lũ gái già bọn mình.
- Ừa, chứ nghe nói hồi xưa ba ổng cũng nổi tiếng chung tình, rồi cũng cưới vợ còn nhỏ tuổi mà. Phải công nhận gen nhà Khổng Thành ngộ ghê. Để cho già tuổi rồi kiếm cỏ mới lú nhai cho đỡ nhức răng. Trong khi đó mình cứ như siêu phẩm, xung quanh cỏ cây hoa lá um tùm đầy rẫy, lại tự động dâng tận họng nhưng không chịu gặm mới kỳ khôi ấy chứ.
Hahahaha!!! Tôi mắc cười quá xá luôn. Cái đoạn này tôi thu âm lại đem về cho lão chồng nhà tôi nghe chắc vui phải biết. Khi tôi còn ngồi ở bồn cầu và ôm bụng cười nắc nẻ trong thinh lặng. Bỗng tôi thấy mấy bà tám bất chợt im bặt, rồi nghe tiếng gót chân lọc cọc do giày cao gót nện xuống sàn nhà rủ nhau lũ lượt ra khỏi cửa. Nên tôi nghĩ mấy bà chị này lại đưa nhau ra ngoài tám tiếp rồi. Thế là tôi bèn đứng dậy, sửa lại trang phục cho cẩn thận và mở cửa bước ra ngoài rửa tay để ra dùng tiệc tiếp. Nhưng tôi liền giật mình vì thấy chị Tiên đang đứng tô son ở bàn lavabo ngay trước mắt tôi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mấy chị kia im lặng 1 cách đột ngột rồi.
Trông thấy tôi bước ra, chị dừng động tác dặm son của mình lại 1 giây. Chỉ “chào em” với tôi 1 cách đầy dửng dưng lạnh nhạt, khác hẳn với thái độ trước kia tôi từng gặp chị khi ở cùng với anh giáo. Sau đó chị ấy nhanh chóng rời mắt khỏi tôi và tiếp tục chuyện đang làm của mình. Tôi cũng cúi đầu chào chị và tiến đến bàn lavabo rửa tay, sau đó cũng lầm lũi bước ra ngoài vì tôi cũng chả có việc gì để trò chuyện với chị ấy cả. Chỉ là tôi không biết, khi bóng lưng tôi vừa khuất sau cửa toilet, chị ấy đã nhìn tôi 1 cách đầy oán giận. Tay bóp chặt lấy cây son mà muốn nghiền nát tôi như nghiền nát nó vậy.
Ở trong nhà vệ sinh khá lâu do phải ngồi hóng chuyện bất đắc dĩ, nên tôi lẹ chân quay lại khu vực đang diễn ra buổi dạ tiệc, mất công anh giáo thấy tôi đi lâu, ổng lại đi kiếm rồi ca than cho tôi 1 bài lại mệt.
Khi gần tới cửa của hội trường, tôi đang nhanh nhẹn chuẩn bị bước vào trong, đột nhiên thính giác của tôi liền nghe được tiếng gọi khá quen tai:
- Phương!!!
Vội dừng chân và quay đầu lại nhìn, tôi hơi ngẩn ra vì đó chính là thầy Đạt, người giảng viên đang hướng dẫn tôi 1 đồ án ở trên trường. Người thầy đã chủ động cho tôi số điện thoại liên lạc của mình, và còn mời tôi đi ăn cơm trưa bữa hôm nọ ở trên trường nữa. Trời đất! Sao bữa nay thầy ấy lại có mặt ở đây ta? Hay thầy và gia đình nhà chồng tôi có mối quan hệ gì với nhau chăng?
Vội cúi đầu lễ phép:”Em chào thầy”. Lúc này, thầy Đạt đã bước đến gần bên tôi với khuôn mặt tràn đầy ý cười và hỏi han tôi liền:
- Em cũng đến đây dự tiệc sao?
Giờ tôi nên trả lòi thầy sao đây nhỉ? Chả lẽ khai thẳng:”Dạ, chồng em là chủ xị ở đây thầy ạ!”. Nghe có vẻ hách dịch quá, nên tôi chỉ cười và trả lời lại thầy: “Dạ vâng ạ!”
Thấy Đạt vẫn cứ đứng nhìn tôi với ánh mắt rất đỗi kì lạ, khiến tôi đỏ mặt và cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Người ngoài nhìn vào không khéo lại nghĩ tôi và thầy là đôi tình nhân mới yêu. Chàng nhìn nàng đầy ý tình, còn nàng thì thẹn thùng cười e ấp. Mà thôi cho tôi xin, có chết tôi cũng không dám có những suy nghĩ bậy bạ, vượt quá giới hạn với những người đàn ông nào khác ngoài thầy Vinh đâu. Huống hồ gì đây lại là giảng viên của tôi cơ chứ. Vì tôi đã có chồng rồi, đúng thế, pháp luật đã ấn định là tôi đã có chồng. Một lão chồng già bá đạo, ngang ngược và có máu ghen phát hãi luôn. Vừa nghĩ tới lão thôi, công nhân lão linh thiệt. Bởi giọng lão đã vọng tới tôi đang đứng với thầy Đạt ở nơi này rồi:
- Em đi đâu nãy giờ vậy?
Nghe giọng anh giáo mặc dù có vẻ bình thường, nhưng sống chung với thầy cũng được mấy tháng, tôi có thể đánh hơi được đang có chút ghìm tôi chuyện gì đó bên trong đây nè.
Trông thấy anh giáo, thầy Đạt bỗng tươi cười bước lại và chào thầy với cái tên ở nhà của ổng:
- Anh Jack, thông cảm vì em đến trễ, do chuyến bay của em bị 'delay'.
Thầy Vinh và thầy Đạt cùng bắt tay chào hỏi nhau rất thân thiết, và tôi đoán mối quan hệ giữa 2 ông thầy này không đơn giản chỉ là người quen thôi không đâu.
Khi anh giáo rời tay khỏi thầy Đạt, ổng liền tìm đến eo tôi rồi nắm lấy. Sau đó kéo người tôi gần sát vào người mình mà nhanh chóng giới thiệu:
- Đạt, giới thiệu với em đây là vợ anh.
- Vợ anh sao?
- Đúng thế!
Hỏi lại anh giáo để xác nhận lại 1 lần nữa, trong đáy mắt của thầy Đạt lúc này có 1 chút ngỡ ngàng và 1 chút mất mát.
Khi hỏi ra mới biết, thầy Đạt chính là con trai cả của chú Khang, 1 người chú thân thiết của gia đình, cũng là bạn thân chí cốt của ba Vũ nhà tôi y như chú Quang vậy.
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn cho đến khi buổi tiệc kết thúc và thành công trọn vẹn. Nhưng tôi thì khác, vì tính mạng của tôi đang bị đe doạ bởi 'lão đại' đang chào tạm biệt khách khứa kia. Khi mà từ lúc gặp thầy Đạt đến giờ, anh chồng tôi cứ nghiến răng hằm hè nhìn tôi miết với ánh mắt như có thù, thay cho lời muốn nói:” Ngon, giỏi, chuẩn bị tới số rồi ốc tiêu”. Thế nên đứng cạnh ông mà mồ hôi lưng của tôi cứ thế tuôn ra, miệng cố kéo lên cười gượng gạo với ổng. Bởi, cái câu nói của thầy ở trên xe trước lúc buổi tiệc diễn ra cứ thế văng vẳng trong đầu tôi rằng: 'đừng hỏi tại sao mình chết yểu'. Hajzzz, chuyến này coi chừng tôi chết yểu thật rồi!!! Ực!!!
Khoảnh khắc tôi vừa đặt mông ngồi vào hàng ghế sau để lên đường trở về nhà, sau khi đã chào hỏi tất cả mọi người thân quen. Mùi rượu lúc này đã hoà quyện đậm đặc với mùi gỗ trên người thầy và theo vào ngay sau tôi. Đã thế, tôi còn có thể nghe được mùi hương của giấm nữa. Cầu mong là tôi ngửi nhầm đi ha, nhưng chắc không nhầm đâu vì thầy đang lườm tôi và chuẩn bị chỉ điểm đến nơi kia kìa.
Bác tài vừa cho xe lăn bánh, vách ngăn 2 hàng ghế trước sau cũng vừa được nâng lên cũng là lúc:
- Giờ có khai không?
À ờm, ở đây không khai, ở đây...hơi chua!!! Tôi mà trả lời vậy chắc dám ổng giết tôi liền luôn quá. Nên tôi đành cười gãi đầu:
- Anh bị gì? Tự nhiên suốt từ nãy tới giờ anh cứ nhìn em như kiểu em đã gây lầm lỗi gì với anh vậy. Bộ đi vệ sinh lâu cũng là cái tội sao?
Thế rồi từng câu từ đe doạ và răn đe, được thốt ra từ khuôn miệng mỏng đầy kiên nghị kia truyền thẳng đến màng nhĩ của tôi, với tần số âm thanh mang đầy mùi đao kiếm:
- Cái nhẫn tôi đã cầu hôn em, lát về em đeo vào tay liền cho tôi. Ai đời hoa đã có chủ rồi mà tay trống trơn, như muốn chứng minh mình còn độc thân để cho trai nó vớt hay gì. Kể từ giờ phút này, tôi mà thấy ngón áp út của em khi đi ra đường mà không có nhẫn, tôi sẽ cầm con dao phay chặt bay 2 ngón đó trên 2 bàn tay của em luôn đó nghe chưa? Nếu hiểu chuyện thì đừng để mình có biệt danh là 'Phương 8 ngón'. Giờ thì nói, em và thầy Đạt của em, 2 người trên trường đã có gì với nhau? Tôi đã cảnh cáo em ra sao em không nhớ ư?
Đó, biết luôn. Tôi đoán ngay là ổng lại ghen vớ va vớ vẩn rồi. Có gì là có gì? Thầy Đạt là giảng viên, còn tôi là sinh viên của thầy đó. Chỉ là có lần, tôi ngồi cho bánh kẹo và hỏi thăm 2 đứa nhỏ nghèo khó theo mẹ đi bán bún riêu dạo ở gần trường. Nên tôi ra ngồi nói chuyện rồi giỡn hớt với tụi nó còn dạy tụi nó vẽ nữa, chuyện tôi vẫn hay làm nếu bữa đó tôi không đi ăn trưa với anh giáo. Tự nhiên bữa đó thầy Đạt lù lù ở đâu đi đến và cùng tôi trò chuyện với tụi nhỏ. Rồi thầy liền đề nghị mời tôi vào ngay quán ăn gần đó dùng bữa. Ban đầu tôi cũng ngại ngùng và ậm ừ muốn từ chối. Nhưng 2 đứa nhỏ lẫn chị bán bún cứ nhìn chúng tôi cười tủm tỉm và nói tôi hãy đi cùng thầy đi. Cuối cùng tôi quyết định dẫn 2 đứa nhỏ vào theo mình, cho chúng ăn no nê rồi trả chúng về với mẹ mình. Nhưng không phải vì thế lại đồng nghĩa với việc tôi có ý gì không chân chính với thầy đâu, nên đừng nghĩ oan uổng cho tôi à. Vì tôi biết mình là ốc đã có người luộc rồi, vả lại tôi cũng yêu anh giáo nhà tôi nhiều lắm. Nên tuyệt đối tôi không có ý tưởng cải thiện thêm chiều cao của chồng mình bằng cặp sừng đâu. Bởi anh giáo cao to như vậy là đã quá chót vót, và mọi thứ của thầy lại rất đỗi hoàn hảo với tôi rồi. Nên tôi chỉ cần 1 mình chồng tôi thôi và không ai có thể sánh bằng ổng cả.
Cũng có lần thầy Đạt đi công tác xa, bữa đó chúng tôi buộc phải trao đổi bài vở với thầy qua 'video call' vào buổi tối, giống như học 'online' vậy đó vì sắp nộp đồ án rồi. Nên lần lượt từng người trong nhóm 'chat' riêng với thầy và tôi lại bị thầy xếp sau cùng. Khi đã hoàn thành xong buổi trao đổi nên tôi chuẩn bị chào tạm biệt thầy, bỗng thầy Đạt lại dịu dàng nói với tôi rằng:
- Phương, em ngủ ngon.
Giây phút ấy, lão chồng của tôi đang ngồi cạnh nhưng thầy Đạt không thể thấy mặt. Ổng ngưng động tác gõ chữ và quay liền sang bên tôi với đôi mắt đầy dò xét. Nhưng lúc đó tôi đã nhanh chóng chào thầy Đạt và tắt màn hình bên mình. Mà lúc đó anh giáo cũng kỳ lắm, có nói cho tôi biết đó là em ổng đâu. Chỉ đe tôi đúng 1 câu:
- Hãy nhớ rằng em đã có chồng rồi nha. Biết điều thì đừng nên làm gì khiến cho mình chịu thịt nát xương tan.
Nhưng mà bây giờ cũng ngộ, tôi có làm gì quá đáng đâu để khiến ổng ghen như thế này chứ? Mà có phải ai xa lạ đâu, ổng lại ghen ngay với em ổng nữa mới đúng là hết nói nổi. Nên giờ đây tôi phải thanh minh cho chính mình:
- Trời ơi! Anh nghĩ sao vậy anh? Anh Đạt là thầy em đó. Anh ăn nói tào lao nghĩ xấu cho tụi em là có tội đó nha anh!!!
Nhưng rất tiếc, tôi lại chọc máu chó của ổng lên nữa rồi. Khi thầy bạnh quai hàm ra và mím môi bắt bẻ tôi:
- Tụi em sao? Dùng từ rất hay. Khi nghe Uy nó báo cáo em đi ăn trưa với người ta. Lúc đó tôi nén lòng bỏ qua, vì nghe nói có 2 đứa nhỏ tội nghiệp đi theo nữa nên không muốn truy cứu em. Hôm nay giữa cái sảnh công ty tôi, mà em với nó tình chàng ý thiếp đứng cười thẹn thùng với nhau như thế. Xâu chuỗi tất cả những sự việc, tôi nghĩ tôi bị dồn nén hết nổi rồi. Giờ em nói đi, em muốn làm sao? Em ngán tôi đã già nên chán chê tôi rồi có phải không? Hèn gì bữa giờ em hời hợt chuyện chăn gối với tôi là vì như thế này. Em nói đi Phương, em đã làm gì để khiến nó mê em ra mặt rồi?
Hic, quá oan uổng. Đúng là ổng ghen quá hoá u mê rồi. Thầy Đạt chưa hề nói thích hay tỏ ra có tình ý gì với tôi hết. Mà ngay cả tôi vẫn luôn giữ chừng mực đúng với bản chất thầy trò với thầy ấy mà. Tự nhiên giờ lại bị ông chồng quy chụp cho tôi tội ngoại tình mới đau. Nhưng mẹ chồng tôi dặn rồi, vợ chồng bên cương bên nhu. Càng cãi chỉ càng chọc cho ổng điên thêm thôi. Cách chữa cháy một là 'nấu kẹo đường' giúp ổng bình tĩnh lại. Hai là cố khóc lóc, dùng chính nước mắt của mình để dập lửa.
Khi tôi còn đang phân vân không biết nên lựa chọn phương án nào cho đúng. Và nhìn thầy bằng đôi mắt long lanh to tròn đầy uỷ khuất, tràn đầy sự oan ức của bản thân. Trong phút chốc, thầy dùng lực lôi kéo cả thân hình của tôi trong bộ váy xoè loà xoà qua bên ổng khiến tôi không kịp trở tay, chỉ vừa la lên tiếng 'anh'. Và rồi, tôi mau chóng được đặt ngồi trên đùi thầy trong tư thế vô cùng mờ ám. Với 2 chân dạng ra quỳ gối 2 bên hông ổng. Eo bị ổng tóm lấy để giữ trạng thái quỳ gối của tôi cho cao lên, cũng khiến khuôn mặt tôi lúc này phải cúi cổ nhìn xuống khuôn mặt thầy. Tóc tai tôi uốn bồng bềnh rũ xuống 2 bên má thầy và 2 tay tôi bám lên vai ổng đề chống đỡ cơ thể của mình cho vững chãi.
Xe vẫn cứ thế chạy không dừng, vì bác tài có biết chúng tôi đang mần gì phía sau đâu. Thầy từ trạng thái nghiêm mặt, bỗng chuyển sang nét dịu dàng hỏi chân thành tôi rằng:
- Phương, em có chung thuỷ với 1 mình anh không?
Thấy tội nghiệp chưa? Giây trước hổ báo vậy chứ thật ra không dám ăn tươi nuốt sống tôi đâu. Ổng thương với yêu tôi lắm, nên mặc dù hay la với hay doạ tôi vậy, chứ nào có dám bứt 1 cọng lông nào của tôi. Nhưng tôi không vì thế mà sinh hư, biết ổng cưng mình mà làm mình làm mẩy nhiều.
Ôm lấy cổ thầy chặt thêm, tôi thành thật khai báo với thầy và ráng sến súa cho đúng gu ổng bằng giọng đầy hào hùng:
- Em thề với trời với đất, người em yêu chỉ có 1 mình Khổng Thành Vinh. Dù cho có bị dao kề cổ hay bị dìm xuống biển lửa. Dù bị tứ mã phanh thây hay bị trâu đạp ngựa đá. Trái tim này, chỉ có 1 mình Khổng Thành Vinh mà thôi.
Và rồi...