Sáng sớm, Bạch Nhân nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mơ mơ màng màng ngủ, điện thoại di động trên tủ đầu giường rung lên.
Cô trở mình, dùng gối bịt kín tai, cánh tay người đàn ông bên cạnh trờ tới, giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô, định quẳng đi.
Bạch Nhân tỉnh táo tức thì, vội vã ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, tách ngón tay ra, cố gắng đoạt lại điện thoại từ trong tay anh.
Nếu phá hỏng đi, tên khốn Trần Hoài Kiêu này cũng sẽ không đền cho cô.
Bạch Nhân nghiêng người đi, chui vào trong chăn, mở khóa màn hình.
Tô Lê Lê gửi cho cô mấy tin WeChat liên tục______
"Bây giờ hướng gió đã đổi chiều, Mạnh Thiển Thiển cứ vậy mà tương kế tựu kế, bám lấy Trần Hoài Kiêu mà cọ nhiệt, thật sự là thủ đoạn không tồi."
Bạch Nhân không hiểu ất giáp gì: "Gì mà cọ nhiệt?"
Tôn Lê Lê: "Tự cậu xem đi."
Bạch Nhân mở mấy tin cô ấy gửi liên tiếp, vẫn là về đêm trao giải hôm trước, chuyện Trần Hoài Kiêu vô cớ bỏ đi.
Trải qua một thời gian đồn thổi, chuyện này lại có tình tiết mới______
"Rõ ràng là Trần Hoài Kiêu vì tránh hiềm nghi mới bỏ đi."
"Đúng vậy, ai không biết trước giờ Trần Hoài Kiêu luôn giữ uy tín, chuyện này chắc chắn có ẩn tình."
"Mạnh Thiển Thiển cũng nói không chỉ một lần trên chương trình thực tế, hình tượng lý tưởng của cô ấy là Trần Hoài Kiêu đấy thôi."
"Wow, đã ngửi thấy mùi dưa!"
Cư dân mạng sở dĩ có thể nói như đúng rồi là vì có người thả ảnh ra.
Khung cảnh trong ảnh là trong bar club tương đối nhá nhem. Từ trong câu lạc bộ, Trần Hoài Kiêu thân mật ôm vai một cô gái mặc váy đen đi ra ngoài.
Cô gái có làn da vô cùng trắng, dáng người mảnh mai duyên dáng, dây áo mỏng te làm lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
Chỉ là gương mặt cô gái lại đúng lúc bị ánh đèn neon chiếu vào, nhìn không rõ mặt, lại lộ ra một vẻ đẹp mông lung lạnh lùng.
Quan sát kỹ càng bức ảnh, các thám tử trên mạng lại kinh ngạc phát hiện, đôi giày cao gót Dior màu đen trên chân người phụ nữ Trần Hoài Kiêu ôm trong lòng kia giống hệt với đôi Mạnh Thiển Thiển vừa mang chụp ảnh trên phố!
Bức ảnh này phán thẳng Trần Hoài Kiêu và Mạnh Thiển Thiển có quan hệ không tầm thường.
Lúc này, điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Tôn Lê Lê______
"Đây cũng không phải hàng giới hạn số lượng, không phải cậu cũng có một đôi sao."
Bạch Nhân đương nhiên là có. Người phụ nữ đứng cùng với Trần Hoài Kiêu trong ảnh là cô. Là trang phục cô mặc hôm đi đến Câu lạc bộ Seria tìm Trần Hoài Kiêu.
Nơi Trần Hoài Kiêu đến công tác an ninh đều vô cùng nghiêm ngặt, loại bỏ hết những phần tử săn ảnh.
Không ngờ cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, để cho người ta chụp rồi đăng ảnh lên.
Cũng may vầng sáng ấy lại khéo léo che khuất mặt cô.
Tôn Lê Lê: "Bây giờ khắp nơi trên mạng đều đồn đoán về quan hệ của Trần Hoài Kiêu và Mạnh Thiển Thiển, nói Mạnh Thiển Thiển là tình nhân của Trần Hoài Kiêu!"
Bạch Nhân: "Lời nói không có căn cứ, không cần để ý đến, không tới vài ngày cũng chìm thôi."
Tôn Lê Lê: "Cũng không chắc!"
Cô ấy lại gửi cho Bạch Nhân đoạn phim phỏng vấn của Mạnh Thiển Thiển.
Trên clip phỏng vấn, phóng viên hỏi Mạnh Thiển Thiển, có thật là có quan hệ mờ ám với Trần Hoài Kiêu không.
Vẻ mặt Mạnh Thiển Thiển xấu hổ, mỉm cười nói: "Hy vọng mọi người quan tâm hơn đến tác phẩm của tôi, có một số việc, thuận theo tự nhiên đi."
Kiểu trả lời mập mờ này, ý tứ vô cùng sâu xa, các hội nhóm trên mạng càng không nghi ngờ_____
"Xem ra là thật rồi, Mạnh Thiển Thiển thật sự là tình nhân của Trần Hoài Kiêu!"
"Mấy năm nay Trần Hoài Kiêu vẫn luôn trong sạch, chút chuyện xấu cũng không có, không ngờ lại là một đôi với Mạnh Thiển Thiển."
"Anh ta bảo vệ Mạnh Thiển Thiển cũng rất khá đó!"
"Ooiiiii, ngọt quá!"
"Cặp này khiến tôi điên mất!"
Tôn Lê Lê: "Mình phát nôn mất. Cậu không định làm gì sao."
Bạch Nhân: "Fan vợ của Trần Hoài Kiêu rất điên cuồng, có người đồng ý lấy thân đỡ đạn, đối với mình trăm lợi không hại."
Chỉ cần không cản đường cô, bê bối gì liên quan đến Trần Hoài Kiêu, bọn họ cũng không cần để tâm.
Ngay cả tiếng "A Dao" trong mơ của người say năm nào, Bạch Nhân còn không thèm để ý.
Một Mạnh Thiển Thiển, có là gì.
Tôn Lê Lê: "Bà không muốn công khai à, bà Trần, hoàn toàn không ghen sao?"
Bạch Nhân: "Đàn ông chó, không xứng. [Mỉm cười]"
Đúng lúc này, giọng nói quạnh quẽ trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau lưng cô____
"Tôi không xứng?"
Bạch Nhân run một cái, xoay đầu lại.
Không biết từ khi nào, Trần Hoài Kiêu đã tỉnh dậy, kề cận dò xét cô.
Người đàn ông này dù mới tỉnh giấc nhưng giá trị nhan sắc cũng vượt bậc. Đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, đường nét rõ ràng, làm cho người ta có một cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Đôi môi mỏng của anh kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rẫy phủ trên tai cô, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Bạch Nhân muốn bỏ chạy theo phản xạ, Trần Hoài Kiêu đã bắt giữ cổ tay cô, lần nữa kéo cô xuống dưới người.
"Bạch Nhân, tôi không xứng sao?"
Cô vội vàng nói: "Ngoài kia người ta tốt xấu gì đều gọi anh một tiếng ngài Kiêu, anh anh anh... vậy mà lại đi làm mấy chuyện xem trộm màn hình!"
Khóe môi Trần Hoài Kiêu giương lên, ý cười cũng nhạt, đầu ngón tay rơi xuống chỗ đai áo ngủ của cô: "Ngài Kiêu không phải chỉ nhòm ngó tin nhắn, còn muốn nhòm ngó cả em nữa."
"..."
Hai ngày sau, phim trường "Nghê Thường”.
Tôn Lê Lê nhìn thấy Bạch Nhân đang hóa trang, nói: "Mình vừa mới biết được từ chỗ giám đốc âm nhạc, người hát ca khúc kết phim "Nghê Thường" là Mạnh Thiển Thiển."
"Là cô ta sao?" Bạch Nhân ngạc nhiên nói: "Nghe nói chọn Diệp Hiểu."
"Lúc trước đã chọn ca sĩ phái thực lực là Diệp Hiểu, giọng cô ấy biến đổi khôn lường, vô cùng thích hợp hát ca khúc kết phim, nhưng không biết sao... cuối cùng lại để Mạnh Thiển Thiển tóm được."
Tôn Lê Lê ghé sát vào Bạch Nhân, hóng hớt nói: "Bây giờ cả giới giải trí đều nghĩ Mạnh Thiển Thiển là người của Trần Hoài Kiêu. Bao nhiêu tài nguyên tốt bay đến, chương trình thực tế liên tiếp không ngơi nghỉ, đại diện thương hiệu cũng đầy tay."
"Ha."
"Ha? Cậu cũng bình tĩnh quá nhỉ."
Bạch Nhân không chút để ý, nói: "Trần Hoài Kiêu cũng không sốt ruột làm sáng tỏ, mình gấp gì chứ."
"Có điều, nói đến cũng quái lạ." Tôn Lê Lê nhíu mày nói: "Ngài Kiêu cũng không phải ông chủ tính tình tốt lành gì, lâu đến vậy mà còn chưa nói một lời, ngầm đồng ý cho Mạnh Thiển Thiển dựa hơn anh ta cọ nhiệt, chuyện này cũng kỳ quái thật."
Bạch Nhân nhớ đến sáng hôm đó Trần Hoài Kiêu trút giận lên người cô, có lẽ là câu "Đàn ông chó không xứng" kia làm anh khó chịu.
Anh từ trước đến nay kiêu ngạo.
Cô nhìn chính mình trong gương, miễn cưỡng nói: "Chỉ cần không chắn đường mình, cho dù cả nửa giới giải trí đều là bạn gái tin đồn của anh ấy, mình cũng lười quản."
Tôn Lê Lê nhìn Bạch Nhân, trong lòng không khỏi cảm thán: "Người phụ nữ một lòng vì sự nghiệp, rất có sức hấp dẫn!"
Buổi chiều, thợ hóa trang dùng thời gian gần hai giờ để tạo hiệu ứng hóa trang đặc biệt cho Bạch Nhân.
Đây là phân cảnh nữ chính Ngôn Hoan bị bắt nạt trong phòng giặt giũ.
Bạch Nhân mặc quần áo cung nữ nhơ nhuốc, mặt mày xám ngoét, xanh xao, chật vật ngồi xổm trong phòng giặt giũ, làm công việc dơ bẩn, thấp hèn nhất trong Hoàng cung.
Đạo diễn Triệu Tuần dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hình ảnh Bạch Nhân trên màn quay.
Cô dùng hiệu ứng hóa trang đặc biệt xấu xấu. Vì nhận được sự đồng cảm của người xem đối với nữ chính Ngôn Hoan nghèo túng, cô không chút để ý đến hình tượng trên màn ảnh của mình, cái gì bẩn thỉu hôi thối cũng đều có thể dùng lên người.
Lúc trước cho Tống An Thị diễn thử cảnh này, cô ta chết sống không chịu hóa trang xấu, ngay cả để mặt mộc cũng không chịu, vẫn duy trì môi đỏ da phấn, diễn tình huống Ngôn Hoan chịu khổ sở, nhìn vô cùng giả tạo.
Có đối lập mới nhận ra sự chênh lệch.
Triệu Tuần nhìn gương mặt tiều tụy lấm bẩn của Bạch Nhân, trời rét mướt nhưng lại mặc trang phục mỏng manh, lại còn có thể diễn bình tĩnh như thế.
Trong lòng anh ta không khỏi nghĩ thầm, tính tình như vậy, nếu không thể trở thành ngôi sao tỏa sáng trong giới giải trí, thì cả bầu trời sao cũng trở nên mịt mờ.
"Cắt, rất tốt. Tiểu Nhân vất vả rồi. Nghỉ một chút, đợi lát nữa chuẩn bị cảnh tiếp theo, bị nữ phụ hắt nước ức hiếp."
Tôn Lê Lê chạy vội đến, xót Bạch Nhân mà khoác thêm áo lông cho cô.
Bạch Nhân ngồi trên ghế, cầm trà nóng làm ấm cơ thể, hàm răng rét run lên cầm cập.
Tôn Lê Lê giúp cô sưởi ấm tay: "Muốn chậm chút hãy diễn tiếp không?"
"Không cần, diễn xong hai cảnh là xong rồi... lại nghỉ ngơi."
Lúc này, giám đốc âm nhạc đến tìm Bạch Nhân: "Tiểu Nhân, có chút việc muốn thương lượng với cô."
Bạch Nhân nghiêng đầu, nhìn thấy Mạnh Thiển Thiển ở phía sau giám đốc âm nhạc.
Cô ta mặc một chiếc áo lông chồn trắng ấm áp phối cùng váy dài, mái tóc đen nhánh thẳng dài buông xõa trên vai, trên mặt trang điểm thanh lịch lạnh lùng.
"Giám đốc Đường, có chuyện gì?"
Giám đốc âm nhạc dẫn Mạnh Thiển Thiển đến chỗ Bạch Nhân, giới thiệu: "Đây là người hát ca khúc cuối "Nhất vũ khuynh thành"____ Mạnh Thiển Thiển. Cô ấy vừa mới ghi âm thử, vẫn không tìm được cảm giác, nói muốn gặp nữ diễn viên, nếu có thể tận mắt xem nữ diễn viên diễn một đoạn Ngôn Hoan múa điệu Nghê Thường, có thể sẽ tìm được cảm giác."
Bạch Nhân cũng thật dễ nói chuyện, cởi bỏ áo lông, nói: "Bây giờ tôi có thể múa một đoạn."
Giám đốc âm nhạc cảm kích nói: "Thật sự cảm ơn nhiều lắm!"
"Không có chi."
Mạnh Thiển Thiển khoanh tay, đánh giá hiệu ứng trang điểm cùng với trang phục cung nữ dơ bẩn trên người Bạch Nhân, hơi nhíu mắt: "Cô mặc một thân quần áo thế này, mặt mày xám ngoét, có thể múa ra cảm giác nghiêng nước nghiêng thành sao?"
"Ý của cô Mạnh là..."
"Đi thay quần áo đi, đổi thành trang phục Ngôn Hoan múa điệu Nghê Thường, lại hóa trang kiểu hoa đào đi."
Bạch Nhân kiên nhẫn giải thích: "Lát nữa tôi còn một cảnh nữa, không thể thay đổi trang phục. Hơn nữa, hóa trang kiểu hoa đào vô cùng phức tạp, ít nhất cần hai giờ chuẩn bị".
Mạnh Thiển Thiển thể hiện thái độ không muốn nói chuyện với người mới chưa có danh tiếng, xoay người nói với giám đốc âm nhạc: "Vì nữ chính của các ông không hợp tác nên hôm nay không thể ghi âm được, lần sau nói tiếp đi."
Giám đốc Đường sốt ruột: "Thiển Thiển à, không phải nói hôm nay làm cho xong bản demo sao? Cô bây giờ là người nổi tiếng, công việc ngày nào cũng gấp rút, lần sau... không biết là khi nào. Chúng tôi mỗi giai đoạn đều có công việc cụ thể, không thể để cả tổ âm nhạc chờ mỗi mình cô được."
Lời vừa nói ra, Mạnh Thiển Thiển giận dỗi ngay lập tức, quay đầu lại nói: "Làm ơn đi, muốn nói cho rõ không, là diễn viên nữ của các ông lên giọng kẻ cả, mà còn chơi đến trên đầu tôi. Tôi hát cần có cảm giác. Không cảm thì không hát được!"
Giám đốc Đường cũng chỉ có thể thử năn nỉ Bạch Nhân, kéo cô sang một bên, nhỏ giọng nói: "Bạch Nhân à, phần diễn của cô có thể chậm lại chút, trước hết múa cho Thiển Thiển xem một chút đi."
Bạch Nhân nói: "Ông có thể đưa cho cô ta đoạn ghi hình, không cần tôi tự múa mà. Nhìn băng quay hình cũng có thể phơi bày ra đầy đủ điệu Nghê Thường."
"Tôi đưa cô ta xem rồi, cô ta nói không có cảm giác, muốn tận mắt xem cô múa. Hơn nữa muốn xem trang phục."
"Yêu cầu này thật sự vô lý, ông cũng đồng ý với cô ta?"
Giám đốc âm nhạc khó xử nói: "Cô ta chính là người trên đầu quả tim của Trần tổng, Trần tổng là nhà đầu tư của đoàn phim chúng ta, không dễ trêu vào đâu!"
Ông ta không đề cập đến Trần Hoài Kiêu cũng không sao, vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhân lại sôi lên vài phần tức giận.
Cô xoay đầu nhìn vào mắt Mạnh Thiển Thiển.
Vẻ mặt Mạnh Thiển Thiển ngạo mạn, như thể muốn là phải được.
Nếu Mạnh Thiển Thiển không cản đường Bạch Nhân, cô sẽ không màn chuyện cô ta mượn ai cọ nhiệt. Nhưng bây giờ, Mạnh Thiển Thiển lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, dĩ nhiên tính tình Bạch Nhân cũng không phải tốt.
Cô đi qua, nói thẳng với Mạnh Thiển Thiển: "Tôi sẽ không múa riêng cho cô xem. Cô có cảm giác thì hát, không có cảm giác thì thôi đừng hát. Tôi tin giới ca sĩ trong làng giải trí khối người có thể hát mà không cần tìm cảm giác."
Trong cả giới này, chưa từng có ai dám không khách sáo mà dám nói thẳng như vậy với Mạnh Thiển Thiển.
Giám đốc âm nhạc ở một bên nghe được, sau lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã nháy mắt không ngừng với Bạch Nhân, bảo cô đừng nói nữa.
Mạnh Thiển Thiển tức giận đến biến sắc, cơ mặt run rẩy: "Cô... cô có tư cách gì mà nói với tôi như vậy!"
"Nói cũng đã nói, tôi quan tâm gì chuyện cô thích nghe hay không. Không thích nghe có thể đi."
"Được! Cô chờ đó!"
Mạnh Thiển Thiển nói xong, thở phì phò mà rời khỏi phim trường.
Giám đốc Đường sốt ruột đến giậm chân, chỉ vào Bạch Nhân, đang muốn trút giận lên người cô.
Lúc này, đạo diễn Triệu Tuần đi đến, nói: "Bạch Nhân còn cảnh diễn tiếp theo, nhiệm vụ quay thật sự gấp. Ai có thời gian mà múa may gì đó cho cô ta xem. Cô ta có cảm giác thì hát, không có thì biến.”
Giám đốc Đường vội nói: "Anh không biết, Mạnh Thiển Thiển có chống lưng, không thể đắc tội được! Chuyện này rất..."
"Lại có chống lưng, chống lưng còn có thể hơn nữ chính của chúng ta..."
Lời Triệu Tuần còn chưa dứt, Bạch Nhân đã đá cho anh ta một ánh mắt, không muốn anh ta đem chuyện của cô và Trần Hoài Kiêu nói ra.
Anh ta lập tức dừng câu chuyện, vỗ vỗ bả vai giám đốc Đường: "Yên tâm, không việc gì đâu."
...
Buổi tối, Mạnh Thiển Thiển đăng một tin lên Weibo_____
"Thật xin lỗi các fan cục cưng, không có duyên với ca khúc kết "Nghê Thường” rồi. Tôi cũng rất đau lòng. @Tiểu Bạch Không bao giờ uống nước cam C nữa, có lẽ cô đúng, người sai chính là tôi, gửi lời xin lỗi đến nữ diễn viên vai Ngôn Hoan."
Chuyện không rõ trắng đen, tin Weibo quái gở, đưa mũi dùi chỉa thẳng đến nữ chính của "Nghê Thường"____ Bạch Nhân.
Phần bình luận đồn đoán nổi lên khắp nơi. Có người nói Bạch Nhân và Mạnh Thiển Thiển tranh giành vị trí đến nháo loạn; có người nói Bạch Nhân ghen tị Mạnh Thiển Thiển, cố ý gây chuyện với cô ta; cũng có người nói là Bạch Nhân muốn tự mình giành hát ca khúc kết phim...
Bởi vì fan hâm mộ của Mạnh Thiển Thiển quá đông, não tàn cũng rất nhiều, người ngốc nghếch bảo vệ cô ta cũng nhiều không kể xiết_____
"Bạch Nhân ra giải thích đi!"
"Cũng chỉ là người mới thôi, lấy tư cách gì mà giành với cục cưng Thiển Thiển!"
"Thương cục cưng Thiển Thiển quá, người dịu dàng như vậy."
"Bạch Nhân là ai mọi người biết không, lúc trước sao cô ta có thể đuổi An Thị ra khỏi đoàn phim, bây giờ cũng chỉ là bài cũ diễn lại thôi."
“@Trần Hoài Kiêu, người trên đầu quả tim của anh bị nghệ sĩ xấu xa bắt nạt kìa, mặc kệ không thèm lo sao?"
Ngay sau đó, cơ man là người tag Trần Hoài Kiêu trong bình luận, kêu anh đứng ra bảo vệ Mạnh Thiển Thiển.
Bạch Nhân đắp mặt nạ, nằm trên sô pha xem bình luận trên Weibo.
Cô biết Trần Hoài Kiêu còn ở trong phòng làm việc họp video, Weibo vài tháng cũng không đăng nhập một lần, đơn giản chuyển phát một bình luận, vác nick ra trận_____
Tiểu Bạch không bao giờ uống nước Cam C nữa: "@Trần Hoài Kiêu, người yêu thương trên đầu quả tim bị nghệ sĩ xấu xa bắt nạt, mặc kệ không lo sao?"
"???" Bạch Nhân làm sao thế?
"Không hiểu động tác này."
"+1 không hiểu, này là bị dí đến điên rồi?"
"Cô ta còn dám tag riêng Trần Hoài Kiêu, não úng rồi chăng!"
"Ha ha ha, tôi chỉ muốn cười thôi."
"Không hiểu sao lại thấy Bạch Nhân đáng yêu."
"+1"
Trần Hoài Kiêu vẫn không để tâm đến chuyện Mạnh Thiển Thiển cọ nhiệt, nhưng chưa đến ba phút kể từ khi Bạch Nhân chuyển phát bình luận kia, nick Trần Hoài Kiêu lại đăng nhập______
“Tôi là người đã kết hôn, không biết Sâu Sâu Cạn Cạn* gì đó."
Đi kèm là gói biểu cảm [Đừng chạm vào tôi]
*Raw: 深深浅浅: Thâm thâm thiển thiển. Ở đây có lẽ ý là Trần Hoài Kiêu cố tình không biết cô Mạnh Thiển Thiển này nên cũng không thèm biết là chữ Mạnh/ Thâm nào, Thiển nào. Nên mình cố tình edit là sâu sâu cạn cạn để thể hiện rõ sự "mù" chữ có chọn lọc của anh.