Đêm đó, Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân không hề nhiều lời, chỉ có hô hấp nóng rẫy hòa quyện vào nhau, tham lam chiếm lấy và đòi hỏi.
Anh nắm lấy mu bàn tay cô, đan chặt năm ngón tay vào tay cô. Và khi khoảnh khắc ấy đến, hệt như ngày tận thế.
Nếu cơ thể cũng có thể truyền tải tình yêu, có lẽ Bạch Nhân sẽ nghĩ Trần Hoài Kiêu yêu cô sâu đậm lắm.
Tiếc là ở phương diện này, Trần Hoài Kiêu luôn rất lý trí.
Anh sẽ không bao giờ đưa tình cảm vào.
...
Sáng hôm sau, Bạch Nhân mơ màng gật gà gật gù ngồi trên xe buýt.
Thấy cô mỏi mệt và rệu rã, Tôn Lê Lê đưa mắt kính qua để cô che quầng thâm dưới mắt.
“Không phải tối qua mình bảo cậu đi ngủ sớm rồi ư, sao trông cậu mệt vậy hả?”
Bạch Nhân ngáp, thờ ơ đáp: “Anh ấy nhiều lần đánh thức mình.”
“...”
Chết tiệt, không nên hỏi nhiều mà.
Trong lúc mất cảnh giác lại nghe đến chuyện mà FA không nên nghe rồi.
Cô ấy huých Bạch Nhân, hỏi: “Chẳng phải Trần Hoài Kiêu và cậu đang giận dỗi à. Anh ta rút hết hợp đồng của cậu, đày đến vùng hoang vu, sao còn mặt mũi dám làm thế nữa hả.”
“Mình đi tìm anh ấy.”
“Why???”
Bạch Nhân nhụt chí: “Đêm dài đằng đẵng, cậu không hiểu sự cô đơn của người phụ nữ còn trẻ đã kết hôn đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Tôn Lê Lê cười muốn ná thở, vừa đẩy cô vừa nói: “Cô đơn cái gì hả, không phải trong nhà còn một anh quản gia đẹp trai có khí chất sớm chiều bầu bạn sao?”
Bạch Nhân kéo mắt kính LV xuống dưới sống mũi, điềm nhiên lườm cô ấy: “Dù là hôn nhân plastic nhưng cơ thể nhất định phải trung thành với nhau. Đây là nguyên tắc. Vả lại, nếu mình làm trái với giao ước thì anh ấy cũng không cần phải hết lòng tuân thủ, vậy mình không chịu nổi.”
Tôn Lê Lê nói một cách đầy thâm ý: “Cậu không nỡ để anh ta ngủ với phụ nữ khác à?”
“Mình sợ bẩn, không muốn mắc bệnh.”
Tôn Lê Lê nhún vai: “Được rồi, mình cứ tưởng cậu ghen cơ đấy.”
“Ai ghen trước thì coi như thua.” Bạch Nhân chắc nịch: “Mình không thèm quan tâm đâu.”
“Thắng thua quan trọng vậy sao?”
“Dĩ nhiên quan trọng rồi.”
Bốn năm trước, sự chân thành khiến trái tim cô tan nát.
Bốn năm sau quay về, cô muốn thắng lại tất cả mọi thứ.
...
Khu nghỉ dưỡng cách Bắc Thành khoảng hơn ba mươi cây, nằm ven một bờ hồ thiên nhiên ở lưng chừng núi, phong cảnh nên thơ và môi trường thanh nhã.
Quan trọng nhất là nơi này cách đủ xa nội thành để tránh những tay săn ảnh chuyên theo chụp trộm và tránh làm phiền đến quá trình luyện tập dày đặc của các nghệ sĩ.
Trong quý này, truyền thống Xán Tinh đã ký hợp đồng với mười nghệ sĩ. Mỗi nghệ sĩ được bố trí cho một phòng cỡ lớn trong khu nghỉ dưỡng.
Ở khách sạn có suối nước nóng, phòng tập thể thao, hồ bơi có nhiệt độ ổn định, phòng tập yoga, và các trang thiết bị khác.
Căn phòng của Bạch Nhân có tầm nhìn rất tốt, với ba mặt cửa sổ sát đất hướng ra những ngọn núi phủ đầy tuyết ở nơi xa. Vào bình minh và hoàng hôn còn có thể trông thấy thắng cảnh Nhật Chiếu Kim Sơn (*).
(*) Nhật Chiếu Kim Sơn: 日照金山 : là một kỳ quan thiên nhiên nằm ở phía tây huyện Deqin, khu tự trị Tây Tạng Di Khánh, tỉnh Vân Nam, là một kỳ quan thiên nhiên rất đẹp trong khu vực núi tuyết Mai Lý, chỉ có thể nhìn thấy vào một thời gian và địa điểm cụ thể khi ánh sáng vàng rơi xuống từ bầu trời và tỏa sáng trên đỉnh núi tuyết, giống như một "Cung điện Potala" bằng vàng vô cùng ngoạn mục.
Với tư cách là người đại diện theo đoàn, Tôn Lê Lê cũng phải chịu trách nhiệm mọi mặt với các nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng. Cô ấy đã dành cả một buổi chiều để thu xếp chỗ ở cho họ.
Quay về phòng của Bạch Nhân, cô ấy phờ phạc ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Bạch Nhân đã thay áo thun rộng dùng để tập luyện do công ty phát cho họ. Cô đang ngồi trên đệm yoga bên cửa sổ để khởi động làm nóng người.
Lát nữa phải xuống lầu tập hợp rồi.
“Thế này mà cũng làm cậu mệt à?” Cô liếc nhìn Tôn Lê Lê đang tỏ vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc nữa trên ghế sô pha: “Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi, tố chất cơ thể cậu không kém vậy chứ.”
“Chủ yếu là không phải cơ thể mệt mỏi, mà là tim mệt.” Tôn Lê Lê thở dài thườn thượt: “Mấy người mới này toàn là bà cô nhỏ không đấy. Mình đã hóa thân thành một người đại diện bé nhỏ hoàn toàn mới, mà vẫn không hầu hạ nổi bọn họ!”
“Ai dám làm mình làm mẩy với cậu thế?”
“Những người khác đều ổn, duy chỉ có một người tên Thành Tây Nhiễm, ỷ mình từng đóng vài bộ phim thời còn học sinh, gia đình làm về bất động sản có background nhà giàu, thế nên cô ta vừa đến đã bắt đầu lập hội nhóm, kéo bè kết cánh… Mình chỉ nói cô ta vài câu, vậy mà cô ta lại chỉ vào mũi và mắng mình không biết điều.”
Bạch Nhân chỉ cười nhạt, vẫn tập trung làm động tác kéo duỗi trên nệm yoga.
Dưới ánh mặt trời, đường cong cơ thể cô thướt tha và uyển chuyển, vóc dáng gần như hoàn hảo.
Thấy điệu bộ ung dung của cô, Tôn Lê Lê vội hỏi: “Sao cậu lại chẳng lo lắng gì thế, cậu phải sớm chiều ở chung với những người này tận ba tháng lận đó!”
“Nếu không hòa thuận thì không cần tiếp xúc quá nhiều chứ sao.” Quả thật Bạch Nhân không hề sốt ruột: “Mình tới để nâng cao nghiệp vụ và trình độ, không phải tới để kết bạn.”
“Cậu đừng xem thường các cô ta. Ban nãy, mình nghe Thành Tây Nhiễm và vài tiểu hoa đán đang bàn tán về cậu đấy. Họ bảo cậu có thể đóng “Nghê Thường” là do dựa vào đại gia đứng sau lăng xê, nói năng dơ bẩn lắm, nói cậu ngủ với kim chủ nữa kìa.”
Bạch Nhân mỉm cười: “Các cô ấy nói cũng không sai, mình thật sự ngủ với kim chủ mà, nhưng không phải là cha già đại gia, mà là chồng đại gia.”
Tôn Lê Lê buộc lòng phải cảm khái tư tưởng của Bạch Nhân đúng là tuyệt vời.
Không hổ là người phụ nữ có thể ngủ với Trần Hoài Kiêu!
Cô ấy nhớ khi vừa vào năm nhất đại học, Bạch Nhân rất liều lĩnh và bạt mạng, không điềm tĩnh và từng trải như bây giờ.
Những năm qua, không biết trong lòng cô đã cất giấu bao nhiêu chuyện rồi.
“Nếu cậu thật sự không để tâm, vậy mình cũng không có gì phải bận lòng rồi.” Tôn Lê Lê duỗi cái lưng mỏi: “Dù gì mình chỉ là một chân chạy vặt thôi mà.”
Bạch Nhân cười nói: “Cứ tạm thời thế đi, mình cược là cái nhóm Thành Tây Nhiễm này… sẽ tồn tại sẽ không quá hai tiếng đâu.”
*
Hai tiếng sau, các nghệ sĩ nhận phòng, nghỉ ngơi một lúc, hồi phục sức khỏe, rồi tụ tập thành từng tốp đi tới sân vận động lộ thiên rộng lớn của khách sạn để tập hợp.
Họ thì thầm trò chuyện với nhau, đang mong chờ một kỳ nghỉ trọn vẹn.
Đương nhiên Thành Tây Nhiễm là người xuất chúng nhất trong số đó.
Vì lúc ký hợp đồng, cô ta đã có chút tiếng tăm. Vả lại, gia đình có bối cảnh tư bản và quen biết khá nhiều minh tinh tai to mặt lớn.
Thế nên Bạch Nhân vừa xuất hiện, cô ta và bè nhóm của cô ta dĩ nhiên cũng tụ tập lại và cô lập Bạch Nhân.
Bạch Nhân hoàn toàn không thèm đoái hoài đến họ. Cách đó không xa, thoáng thấy Kiều Ngôn Thời đang đi tới, cô bèn bước lên chào hỏi cậu ấy.
Ở công ty giải trí cũ, Kiều Ngôn Thời chưa từng có được tài nguyên tốt nên cứ trong tình trạng không nóng không lạnh đến tận bây giờ.
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu khá độc đáo khi đã nhìn trúng nhan sắc có khả năng trở thành ngôi sao ăn khách của cậu nhóc này. Vì vậy anh bỏ tiền ra thanh toán tiền chấm dứt hợp đồng cho cậu ấy, rồi cho ký hợp đồng với truyền thông Xán Tinh.
Kiều Ngôn Thời cảm thấy hơn phân nửa là nhờ Bạch Nhân đã dẫn theo cậu ấy đến mời rượu Trần Hoài Kiêu vào tiệc mừng công, nên cậu ấy luôn rất cảm kích, và quyết định sẽ quan tâm đến cô nhiều hơn trong đợt huấn luyện này.
...
Huấn luyện viên phụ trách đào tạo nghệ sĩ tên là Thang Ngọc, là một những ngôi sao hàng đầu, chuyên đào tạo nghệ sĩ của tập đoàn Xán Tinh, nổi tiếng là huấn luyện viên ma quỷ và vô cùng nghiêm khắc.
Nhiều ngôi sao nổi đình nổi đám hiện nay đã từng đề cập đến cô ấy trong các cuộc phỏng vấn. Họ kể khi còn là người mới, họ từng phải chịu khá nhiều khổ cực dưới tay cô ấy, thậm chí còn khóc lóc mỗi ngày bởi sự huấn luyện của cô ấy.
Nhưng sau khi sự nghiệp thành công, họ cũng rất biết ơn cô ấy.
Thang Ngọc đi tới sân huấn luyện với gương mặt nghiêm khắc như mặt Poker trên lá bài và đôi mắt hung dữ, khiến những người mới hoảng hồn tức khắc.
Đến cả Thành Tây Nhiễm, luôn không coi ai ra gì và cao giọng cười nói, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Trong khoảnh khắc Thang Ngọc đến, ảo tưởng tốt đẹp về kỳ nghỉ phép của mọi người đã bị tạt một chậu nước lạnh.
“Đừng tưởng rằng để mọi người ở khách sạn tốt thế này là để mọi người du lịch giải trí. Mọi người phải nghe rõ từng câu từng chữ tôi nói tiếp theo đây, nếu bỏ mất chữ nào, xảy ra sai sót thì mọi người tự chịu trách nhiệm!”
“Mỗi sáng thức dậy lúc sáu rưỡi, tập thể dục một tiếng, chỉ có nửa tiếng ăn sáng. Buổi sáng đan xen các lớp EQ và hùng biện; buổi chiều đan xen các lớp múa, diễn xuất và thanh nhạc. Buổi tối là huấn luyện thể lực và rèn luyện hình thể. Công việc mỗi ngày phải được nghiêm túc thực hiện theo đúng thời khóa biểu, dù trễ một giây thôi thì tôi cũng xem như cô cậu nghỉ làm! Nghe rõ chưa?”
Tất cả mọi người trả lời “đã nghe rõ”, chỉ có Thành Tây Nhiễm kéo dài giọng dò hỏi: “Chị Thang, đi muộn và nghỉ làm sẽ bị phạt thế nào ạ?”
“Tôi sẽ chấm điểm dựa vào biểu hiện của mọi người. Những người được điểm cao sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất trong giai đoạn đầu; những người có xếp hạng thấp, lúc cần nỗ lực thì không chịu nỗ lực, vậy đừng trách tại sao công ty không lăng xê cô cậu, hiểu chưa.”
Chị ấy vừa dứt lời, mười mấy nghệ sĩ lập tức chìm vào im lặng.
Hóa ra trong ba tháng huấn luyện này, không chỉ đào tạo, mà còn tuyển chọn nữa!
Thành tích và xếp hạng của họ sẽ liên quan trực tiếp đến phân bổ tài nguyên trong giai đoạn đầu.
Trong phút chốc, nhóm nhỏ vừa hình thành bất chợt sụp đổ. Ai nấy đều nhìn người xung quanh một cách đề phòng.
Phân bổ tài nguyên ở giai đoạn đầu, đây chính là lợi ích thật sự đấy! Chuyện này quá quan trọng với sự nghiệp nghệ sĩ của họ. Ai chẳng muốn nhận được những nguồn tài nguyên tốt nhất ngay khi vừa gia nhập vào công ty chứ.
Một khi liên quan tới ích lợi, hội nhóm các loại đều sẽ lục đục nội bộ.
Trước đó, Bạch Nhân đã nghe loáng thoáng về việc đó nên cô mới tới tham gia trại tập huấn dành cho người mới quý giá này.
Trần Hoài Kiêu không cho cô tài nguyên, không sao, cô sẽ tự giành lấy bằng bản lĩnh của mình!
...
Thang Ngọc nổi danh nghiêm khắc.
Tối hôm đó, có hai nghệ sĩ một nam một nữ không đến sân tập đúng giờ nên chẳng những họ bị trừ điểm, mà còn bị cộng thêm một cây số cho buổi chạy ba kilomet cõng theo vật nặng.
Trác Dương, một nghệ sĩ nam quen được nuông chiều, bỗng chốc không nhịn nổi: “Tại sao, không phải tới trễ hai phút thôi sao!”
“Đừng nói hai phút, hai giây cũng không được.”
Thang Ngọc khoanh tay, lạnh lùng nói: “Muốn đi thì đi, cậu cho rằng giới showbiz là nơi dễ sống lắm à. Là người có chút ít nhan sắc thì có thể vào mò mẫm kiếm được tiền à. Tôi nói cho cô cậu biết, dựa vào mặt mũi thì sẽ không bao giờ đi xa được đâu. Vào cái giới này rồi, cô cậu phải đi lên bằng chính… tài năng, EQ và thái độ luôn khiêm tốn của mình. Nếu showbiz chỉ toàn nghệ sĩ như Trác Dương đây, vậy thật sự không thể cứu nổi rồi!”
Trác Dương tức đến mức đỏ bừng mặt, định bỏ đi ngay tắp lự mặc kệ mọi thứ.
Thang Ngọc cũng không khách sáo, bảo người lấy hợp đồng đã thỏa thuận ra: “Được thôi, truyền thông Xán Tinh không ép buộc bất kỳ nghệ sĩ nào. Muốn chấm dứt hợp đồng, không thành vấn đề, nhưng nếu cậu muốn hủy hợp đồng, không được trả thiếu một đồng tiền bồi thường nào cả nhé.”
Trác Dương choáng váng nhìn một chuỗi số không dài ngoằng, bỗng chốc như quả bóng xì hơi, cậu ta đành ngượng ngùng đứng bên cạnh, không dám hó hé tiếng nào.
Xem như Thang Ngọc gϊếŧ gà dọa khỉ, thức tỉnh những nghệ sĩ đến đây để đào tạo với tâm trạng nghỉ dưỡng, rằng đừng xem thường đợt tập huấn này.
Đây là làm thật.
...
Vác vật nặng chạy ba cây số là một chuyện khá dễ dàng với Bạch Nhân, cô thuận lợi giành được hạng nhất.
Kiều Ngôn Thời vẫn luôn theo sau Bạch Nhân, thầm nghĩ nếu thể lực cô không ổn thì mình sẽ tiến lên dìu cô.
Tuy nhiên, khi cậu ấy nhìn bóng lưng yểu điệu trước mặt luôn giữ nguyên tốc độ chạy ổn định từ đầu chí cuối, thậm chí không dừng chân thở dốc mà liên tục chạy thẳng về phía hoàng hôn.
Cô gái này trông mảnh mai, nhưng trong cơ thể lại có sức mạnh bền bỉ, như một ngọn cỏ kiên cường không chịu thua, gắng sức sinh trưởng.
Lòng Kiều Ngôn Thời trở nên nôn nao.
...
Sáng sớm, Thang Ngọc chỉ cho các nghệ sĩ hai mươi phút để ăn sáng.
Ăn sáng xong, kế tiếp là lớp học hùng biện.
Lớp hùng biện chủ yếu đào tạo cho các nghệ sĩ đối đáp một cách khéo léo trước những câu hỏi lắt léo của cánh báo chí.
Trong phòng tiệc đứng của khu nghỉ dưỡng, mọi người bưng đĩa tụm năm tụm ba ngồi cùng nhau, vừa ăn cơm vừa thảo luận về chủ đề mới của giới giải trí ——
“Nghe nói sau khi công chiếu, “Nghê Thường” đã vượt mốc trăm triệu đấy.”
“Hâm mộ cô ta thật đấy, có khởi đầu thuận lợi đến vậy cơ mà.”
“Tôi còn tưởng rằng bộ IP ma này sẽ bị flop sau màn thay đổi đó chứ, không ngờ để cô ta diễn hot thế kia.”
Cô gái đó nhìn sang Bạch Nhân đang ung dung đứng ăn sáng trước bàn.
Ánh nắng chiếu vào cô qua khung cửa sổ sát đất. Gương mặt không chút son phấn của cô lúc này lại có vẻ đẹp tự nhiên, không uổng công dân mạng điên cuồng bình luận ——
“Một nửa giang sơn về cái đẹp của showbiz đều tập trung hết vào gương mặt của Bạch Nhân rồi.”
Thành Tây Nhiễm khinh thường hừ lạnh: “Có gì hay mà khoe khoang, cô ta lên được chẳng qua nhờ ăn ké của hời của chị cô ta thôi.”
Các cô gái tò mò nhìn Thành Tây Nhiễm: “Sao cô biết vậy?”
“Đoán cũng có thể đoán được, nếu không nhờ danh tiếng của Tô An Ninh thì sao một vũ công mới toanh như cô ta có thể nhảy phốc thành nữ chính được chứ, thậm chí còn lật đổ Tống An Thị.”
“Cũng phải.”
Thành Tây Nhiễm cay nghiệt: “Tôi ghét nhất loại người này đó.”
Đàn chị của Thành Tây Nhiễm là Tô An Ninh. Lúc học đại học, cô ta đã vô cùng sùng bái Tô An Ninh. Tuy Tô An Ninh chưa từng nói câu nào với cô ta nhưng cô ta luôn xem Tô An Ninh như thần tượng thành mục tiêu nỗ lực và mô phỏng theo.
Không thích Bạch Nhân là vì cô ta ghét việc Bạch Nhân ỷ có gương mặt hao hao Tô An Ninh mà huênh hoang trong giới giải trí.
“Đúng là càng nhìn càng ghét.”
Vừa nói chuyện, Thành Tây Nhiễm vừa bưng một ly nước cà chua đi tới trước mặt Bạch Nhân: “Cô chính là đứa em gái từ nhà quê đến của Tô An Ninh hả, nghe tiếng đã lâu à nha.”
Vừa thấy Bạch Nhân đứng dậy, Thành Tây Nhiễm thừa cơ đụng vào, rồi nghiêng ly làm nước cà chua đổ xuống vạt áo trước của Bạch Nhân.
Các cô đều mặc cùng một chiếc áo thun trắng đồng phục giống hệt nhau. Nước cà chua rơi xuống áo, để lại một vết bẩn cực kỳ rõ rệt.
“Úi chà, xin lỗi nha.” Thành Tây Nhiễm cười tít mắt: “Làm bẩn áo của cô rồi này.”
Bạch Nhân đã nhìn ra dù ngoài miệng cô ta xin lỗi nhưng ánh mắt lại hết sức phách lối, vừa thấy đã biết cô ta cố ý.
Thành Tây Nhiễm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đắc ý nói: “Toi rồi, không còn thời gian nữa đâu, mấy phút nữa sẽ phải tập hợp, không thể tới trễ đó nha. Xem ra, cô đành phải mặc cái áo đồng phục bẩn này để đi học rồi.”
Bạch Nhân nhếch môi, đi tới bàn tiệc đứng bên cạnh, cầm một chiếc ly cao cổ đựng nước cà chua, nghiêng miệng ly về phía Thành Tây Nhiễm.
Khoảng hai nghìn mililit nước cà chua rơi hết vào đầu cô ta và chảy xuống tóc, trông như đang tắm cho cô ta bằng nước cà chua đỏ vậy!
Mặt và đầu cổ Thành Tây Nhiễm dính đầy chất lỏng cà chua đỏ thẫm.
Toàn thân cô ta bắt đầu không ổn, run lên lẩy bẩy, đôi mắt trừng trừng, cô ta không tài nào tin được Bạch Nhân có thể dã man với cô ta như vậy.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, thái độ lãnh đạm của Bạch Nhân trong cách cư xử với mọi người đã khiến Thành Tây Nhiễm cho rằng cô là một người mềm yếu và dễ bị bắt nạt.
Không ngờ cô sẽ cứng rắn với cô ta như thế!
Thành Tây Nhiễm căm giận, hét “á” thật to, định tiến lên đánh Bạch Nhân, nhưng Bạch Nhân nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay cô ta rồi đẩy ra.
Thành Tây Nhiễm bị đẩy lảo đảo lùi ra sau và đụng vào bàn tiệc đứng, khiến eo cô ta đau đớn không thôi.
“Cô… Cô… Á á á!”
Cô ta điên tiết, ngoài gào rú như dã thú ra thì chẳng nói được một câu nào hoàn chỉnh.
Bạch Nhân dửng dưng nhìn cô ta, rồi cười khẩy ——
“Trước khi bất bình thay Tô An Ninh thì nên nghĩ kỹ xem liệu cô có khả năng này không đã.”